Danh mục

Trớ trêu - Kì 3: Những lá thư mất tích..

Số trang: 29      Loại file: pdf      Dung lượng: 294.97 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

"Không một bức thư? Sao có thể vậy chứ? Tuần nào anh cũng gửi về mà!" - Thành ngơ ngác... - Nhung là bạn gái của em. Anh quen cô ấy à? Vinh nhìn thẳng vào Thành, cậu biết, nhìn dáng anh lặng im lọt trong bóng tối thế kia chắc chắn có chuyện không hay xảy ra. - Sao cô ấy lại như vậy? Được rồi, nói cái gì đi, anh ngồi vậy hơn một tiếng rồi. - Là... bạn gái của em hả?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trớ trêu - Kì 3: Những lá thư mất tích..Trớ trêu - Kì 3: Những lá thư mất tích Không một bức thư? Sao có thể vậy chứ? Tuần nào anh cũng gửi vềmà! - Thành ngơ ngác...- Nhung là bạn gái của em. Anh quen cô ấy à?Vinh nhìn thẳng vào Thành, cậu biết, nhìn dáng anh lặng im lọt trong bóng tối thếkia chắc chắn có chuyện không hay xảy ra.- Sao cô ấy lại như vậy? Được rồi, nói cái gì đi, anh ngồi vậy hơn một tiếng rồi.- Là... bạn gái của em hả? – Thành nói, vẫn để bóng tối choán hết gương mặt.- Đúng, mới đây thôi. Nhưng có chuyện gì mà vừa nhìn thấy anh là cô ấy bỏ chạy.Có thể nói rõ đầu đuôi cho em được không?- Xin lỗi, Vinh, để ngày mai, hôm nay không ổn rồi.- Tại...Vinh chợt im lặng, vì cái dáng đứng dậy liêu xiêu của Thành, quả thật là không ổn,người như anh mà cũng có lúc choáng đến đứng không vững. Khẽ thở dài, Vinhđành để những thắc mắc ấy cho ngày mai, còn Nhung, cô ấy cần một đêm yên tĩnh. ***Cố nhắm mắt nhưng không thể ngủ được, mọi thứ lộn xộn khua trong đầu cảm giáckhó chịu, mới chỉ đi một năm mà đã đổi khác thế sao, đến tình cảm ngỡ không baogiờ phai cũng chẳng còn nữa, Thành thấy như có ai vừa đấm thẳng vào mặt mình.Bước xuống sân bay sau chuyến đi dài, trong lòng còn tràn ngập vui mừng và hivọng, vậy mà giờ đây... Anh không hiểu, sao Nhung lại thay đổi, lại gian dối anh!Bao yêu thương đã trao chẳng lẽ không là gì? Một năm trời bên Anh, dài dằng dặcnhư hàng thế kỉ, anh phải nén lại nỗi nhớ biết bao nhiêu để chỉ gửi một lá thư vềmỗi tuần. Mặc dù những món quà Nhung gửi không kèm một dòng chữ và thưathớt dần, nhưng anh vẫn nuôi hi vọng, vẫn tự an ủi rằng có lẽ Nhung còn bận nhiềuviệc khác, không có thời gian viết trả lời anh, hay, có thể Nhung giận vì anh lâu về.Vậy mà, khi ngỡ tưởng chẳng còn gì ngăn cách nữa thì anh mới hay Nhung đã thaylòng, đau đớn hơn, người Nhung chọn lại chính là em trai của anh, Vinh. Bốn chữ:“bạn gái của em’’ cứ ám ảnh, dày vò anh. Tại sao? Tại sao hả Nhung? Chừng ấyyêu, chừng ấy nhớ còn không đủ cho em sao?Thành liếc nhìn qua ô cửa sổ, một vầng trăng khuyết lững lờ trong trời đêm khôngmột ánh sao. Tình yêu đã không còn tròn đầy nữa. ***Sao lại là anh và tại sao lại là lúc này? Nhung khẽ chạm vào khuôn mặt anh trongkhung ảnh rồi ngước lên trời, trăng kia có biết lòng nó bây giờ đau đến mức nào.Một năm trôi qua trong nỗi mong ngóng vô vọng, anh đột nhiên biến mất, khôngcho nó một lí do, hay thậm chí chỉ một chút tin tức cũng không hề có. Anh có biếtnhững ngày tháng ấy nó phải sống mà như đã chết, nhớ anh, mong mỏi những bứcthư tràn ngập hơi ấm của anh dù biết... sẽ chẳng bao giờ điều đó xảy ra. Anh từnghứa sẽ mãi mãi bên nó cơ mà, chỉ là giả dối! Rồi hôm nay, cũng như khi biến mất,anh đột nhiên xuất hiện trước mắt, niềm vui hoà lẫn niềm đau quấn chặt trái timNhung. Chua xót hơn khi anh và Vinh lại là hai anh em ruột. Phải làm sao đây,hình ảnh anh vẫn còn in hằn thật sâu trong tim, nhưng tình cảm dành cho Vinhcũng đang lớn dần từng ngày. Nhung phải chọn ai, chọn ai để không người nàophải đau. Bỗng chốc nó trở thành kẻ bắt cá hai tay, khi trái tim chót mang hai bónghình. Anh xuất hiện, xoá tan biết bao hi vọng về một tương lai không có thươngđau của Nhung. Đồ tồi, anh tồi lắm, lúc nào cũng khiến tim nó đau, lúc nào cũngkhiến nó phải bật khóc. Mưa rơi, từng hạt hoà lẫn nước mắt. Thu à, sao thu lạibuồn đến thế, một năm trước thu mang anh đi cùng lệ đau, một năm sau thu manganh về cũng với giọt lệ ấy...Mưa vẫn không ngừng rơi, chảy thành từng vệt dài vô thức trên khung cửa kính.Tiếng mưa rơi chạm lá như tiếng cười của ai đó chợt vang lên trong anh, là kí ứcba năm trước, dù cố gắng chôn giấu đến đâu vẫn ương bướng bùng lên đến đó, mỗinhịp nhớ là mỗi nhịp đau...- Lại mưa, bực thật.Thu năm ấy hay mưa bất chợt lắm, mà anh thì chẳng khi nào nhớ mang ô theo, hậuquả là cứ phải trú tạm dưới hiên nhà ai đó. Mà kể cùng kì, đợt nào mưa to anh đềuvô tình dừng đúng mái hiên này, như một duyên nợ vậy. Bây giờ chắc gần chínrưỡi rồi, gió đêm lùa lạnh thật, lại thêm mưa nên con ngõ nhỏ càng vắng, chỉ cótiếng lộp độp rơi. Bất chợt xa xa nghe tiếng bước chân ai vọng lại, một cái bóng đổdài, méo mó vì vũng nước trên đường. Anh dõi mắt nhìn theo. Cô bé, có một cô béđang mải chạy tránh mưa dưới các mái hiên, mỗi lần tới khoảng giữa bị ướt đềukêu lên thích thú rồi cười. Nhưng gần đến chỗ anh cô bé ấy bỗng dừng lại, đưa mắtđăm đăm nhìn, nụ cười trên môi chợt tắt. Cả hai cứ đứng nhìn nhau như thế chắcphải gần 10’, không hiểu nổi cô bé đang nghĩ gì nữa, anh chứ có phải trộm đâu màcảnh giác đến vậy. Mãi rồi cô bé mới ngập ngừng bước lại, mở cửa và bước nhanhvào, hoá ra đây là nhà cô ấy. Anh bật cười nhẹ, cô bé này thú vị thật.Và, chẳng biết từ khi nào anh bỗng có thói quen đứng đợi dưới mái hiên ấy mỗi tốiđi học khuya về, dù có mưa hay không, dù ...

Tài liệu được xem nhiều: