Danh mục

Trớ trêu - Kì 4: Chọn lựa

Số trang: 21      Loại file: pdf      Dung lượng: 228.62 KB      Lượt xem: 17      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nhung nhặt quyển sổ của Thư lên, lật lật vài trang xem qua, một dòng chữ chợt đập vào mắt: “25 Filbert, Leicester, Anh”. Vinh nhìn đồng hồ, đã bảy rưỡi rồi mà Nhung vẫn chưa về, không biết có bị sao không nữa. Đứng ngoài này chờ lạnh thật, nhưng thà vậy còn hơn cứ ở nhà, cậu cần gặp Nhung, vì nhớ và cũng vì cái “chuyện thật như đùa” kia.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trớ trêu - Kì 4: Chọn lựaTrớ trêu - Kì 4: Chọn lựaNhung nhặt quyển sổ của Thư lên, lật lật vài trang xem qua, một dòng chữchợt đập vào mắt: “25 Filbert, Leicester, Anh”.Vinh nhìn đồng hồ, đã bảy rưỡi rồi mà Nhung vẫn chưa về, không biết có bị saokhông nữa. Đứng ngoài này chờ lạnh thật, nhưng thà vậy còn hơn cứ ở nhà, cậucần gặp Nhung, vì nhớ và cũng vì cái “chuyện thật như đùa” kia. Sao lâu vậy, đứngngoài này cả tiếng mà không thấy đâu. Lạnh, lạnh đến chết mất.- Làm ơn cài cái khoá vào cho tôi đi. Vừa mới ốm dậy mà cứ phong phanh là saohả?Vinh quay lại, Nhung đã đến sau từ lúc nào.- Làm cái...- Bảo cài vào cơ mà.Nhung nói rồi cầm cái khoá kéo thẳng từ dưới lên tận cằm, xong xuôi còn ném choVinh một cái lườm cảnh cáo.- Có chuyện gì vào nhà rồi hẵng nói, ngoài này lạnh lắm.- Thôi, khỏi đi. Chỉ muốn gặp một chút thôi, đứng ngoài này được rồi.Vinh nhìn lại Nhung bằng ánh mắt cương quyết, vào trong nhà có khi còn khó chịuhơn đứng ngoài này.- Được rồi, nhưng chờ đấy, mình vào lấy sữa nóng cho.Vinh lững thững ra hàng ghế chờ xe buýt gần đó đợi Nhung, ở đây có vẻ ấm hơnmột chút. Lát sau Nhung trở ra, mang theo hai cốc nghi ngút khói. Ngồi xuống bêncạnh, Nhung đưa cho Vinh một cốc.- Uống luôn đi cho ấm.Vinh nhấp một ngụm, đúng là xuống đến đâu biết nóng đến đó.- Cậu chờ lâu chưa?- Hơn một tiếng. Cậu đi với anh Thành hả?- Ừ, đi ăn.Vinh lặng im ngồi vân vê cốc sữa trong tay. Là đi với anh Thành nên mới lâu đếnthế, vì là anh Thành nên Nhung mới vui đến vậy. Sao tự dưng cảm thấy tức thếnày! Bực mình! Đi ăn cùng người khác cơ đấy! Trong đầu có thể tưởng tượng cảnhhai người vừa đút thức ăn cho nhau vừa cười. Cái này... cái này... gọi là... ghenhả?- Cẩn thận! Đổ hết bây giờ.Vinh giật mình thả lỏng chiếc cốc nãy giờ đang bị mình gồng hết sức mà bóp, đếnnỗi sữa ở bên trong cũng sóng ra ngoài.- Nghĩ cái gì vậy? Để ý một tí chứ.- Không sao, không sao...- Ừm, đang nói về việc anh Thành...- Cậu vẫn chưa quên phải không?Nhung khựng lại trước câu hỏi quá thẳng thắn này của Vinh, lặng đi một lúc rồimới nói:- Xin lỗi, mình...- Vậy còn mình? Có là gì không?- Chuyện này thật ra...- Mình hỏi “có là gì không”?Vinh chợt gắt rồi bật dậy, lần đầu tiên Nhung thấy Vinh tức giận, ánh mắt đó, vẻmặt đó, thoáng chốc tưởng như không còn là Vinh nữa. Nhung cúi đầu, không dámđối diện. Vinh thở dài, khẽ nhắm mắt để nuốt trôi cơn giận dữ.- Không là gì phải không? Chỉ là thế thân phải không?- Không phải thế. Mình thật không ngờ mọi chuyện lại thế này. Đột nhiên...- Đừng giải thích! Chỉ cần trả lời thôi, được chứ? Mình vẫn đang cố nhịn, như vậyđược chứ?... Làm ơn trả lời đi. CẬU CÓ THÍCH TÔI KHÔNG?Vinh gào lên, mặc những giọt nước mắt đã lăn dài trên má Nhung. Có biết bây giờnhững lời giải thích như thế chỉ là biện minh thôi không hả Nhung? Có biết càngnói chỉ càng làm Vinh đau hơn thôi. Khi biết sự thật đã phải nén lắm rồi, vì thếđừng bắt ép quá đáng nữa. Một câu trả lời duy nhất thôi, chỉ cần có hoặc không.- Trả lời đi! Đừng khóc nữa, biết tôi không muốn nhìn người khác khóc rồi cơ mà.Nhung vẫn không ngừng khóc, không phải vì sự lựa chọn của mình, mà vì nó cảmnhận được những gì Vinh phải chịu, nó đã vô tình làm cậu ấy tổn thương quánhiều. Chắc chắn Vinh đã phải rất cố gắng để những ngày qua cho nó được mộtmình suy nghĩ, còn bây giờ... nếu có thể cứ xả hết ra đi, Vinh, nó sẽ nghe mà, đừngnén nữa...- Có hay là không? Có hay không? Trả lời đi, mình thật sự muốn biết, làm ơn điNhung.Khẽ lắc đầu, Vinh mệt nhọc ngồi xuống, gạt đi những hạt nước đã làm ướt đôi mi.- Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Mình... không kiểm soát được. Khi nghe cậu nói đi vớianh Thành... Xin lỗi... thật lòng... mình... Hôm nay có lẽ không được rồi. Mìnhphải về, xin lỗi.Vinh lảo đảo đứng dậy rồi bước đi xiêu vẹo trên vỉa hè. Không biết cậu vừa làmcái gì nữa, hét lên đầy giận dữ trước mặt Nhung dù biết cô ấy không hề có lỗi. Saolại có thể như vậy chứ, cái cơn ghen đó làm mất hết tự chủ, nó khiến cậu khôngcòn biết đúng sai là gì nữa. Vinh đã thích Nhung quá nhiều, vì thế không thể chịunổi nếu để vuột mất cô ấy, nhưng còn Thành, hẳn tình cảm của anh đối với Nhungcũng không ít hơn cậu. Dù sao cậu cũng chỉ là người đến sau, kẻ chen ngang vàogiữa họ, nếu cậu không xuất hiện mà cứ để Nhung chờ đợi đến khi Thành trở về thìbây giờ có lẽ không ai phải khổ đau, ngoài cậu. Cứ như thế thì chí ít cũng có haingười hạnh phúc chứ không phải cả ba đều tự dằn vặt thế này. Vinh đã sai hayđúng? Sai hay đúng đây? Bất chợt đút tay vào túi, chiếc khăn quàng cổ vẫn còn, đãbảo định mang cho Nhung mà cuối cùng... ***Nhung gạt nước mắt quay vào nhà, nên để cho Vinh một mình, cậu ấy cần bìnhtĩnh lại, ngày hôm nay cũng cần phải kết thúc, nó quá dài rồi.Vứt cặp sang một bên, Nhung nằm ườn lên gường, bất chợt thấy quyển sổ ghi chépcủa Thư rơi ra, hồi chiều lại quên trả cho con bạn rồi. Nó lăn sang, nhặt quyển sổlên, lật lật vài trang xem qua, một dòng chữ chợt đập vào mắt: “25 Filbert,Leicester, Anh”. Cái gì đây? Sao lại có trong này? Là địa chỉ của anh bên Anh mà,sao Thư lại có? Chẳng lẽ chính Thư.....- Gặp tao một tí được không?- Có gì vậy, để sáng mai được không?- Không được, việc gấp, tao cần đưa mày cái này. Quán Xưa nhé!Nhung cúp máy, quyển sổ chợt run trong tay. Thư à, tại sao lại phải làm thế!Quán Xưa, 21h13’, vắng lặng.- Được rồi, có gì nói nhanh lên, tao phải về, ra ngoài khuya thể nào cũng bị chửi.Trái ngược với thái độ vội vã của Thư, Nhung chậm chạp đặt quyển sổ lên bàn.- Chiều nay mày làm rơi. Trả lại đó.Mặt Thư thoáng biến sắc, nhưng rồi ngay sau đó chợt đanh lại. Nó đặt cốc trà sữaxuống bàn, thở dài rồi bình thản:- Vậy mày biết rồi hả? Tao không giấu nữa. Phải, chính tao là kẻ đã lấy trộmnhững bức thư anh Thành gửi về, cũng chính tao cài bom nick mày, và cũng là taocố tình làm ...

Tài liệu được xem nhiều: