Sân bay chiều mùa thu, tấp nập, ồn ã. Người ta không chỉ ra sân bay chọn cho mình một chiếc máy bay để chui vào và bay đi đến các vùng đất khác mà người ta còn ra sân bay để vẫy tay, để ôm ấp, để cười để khóc. Không khí đầu mùa cái nắng vẫn còn rất oi
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trở về thời gianTrở về thời gianTRỞ VỀ THỜI GIANTg: Châu Hải Nam. Ngày 25 tháng 8 năm 2026.Sân bay chiều mùa thu, tấp nập, ồn ã. Người ta không chỉ ra sân bay chọn chomình một chiếc máy bay để chui vào và bay đi đến các vùng đất khác mà người tacòn ra sân bay để vẫy tay, để ôm ấp, để cười để khóc. Không khí đầu mùa cái nắngvẫn còn rất oi ả, nếu người ta chỉ ra sân bay và lên máy bay thì số lượng người ởsân bay đã giảm đi hơn bảy phần, nhiệt độ cũng không quá oi bức khi đã về chiều. Chiếc máy bay dừng hẳn, cửa mở ra điều đầu tiên tôi nhìn thấy là dòng tấpnập, họ nhìn thẳng vào cầu thang noi tôi đang xuống máy bay, ánh mắt họ có ngườisung sướng, có người hi vọng, có lẽ họ đang chờ đợi người thân của họ sẽ mangđến những điều mới mẻ, thú vị hay chỉ đơn giản là cuộc gặp gỡ sau nhiều ngày xacách. Tôi không chú ý đến họ và họ cũng chẳng cần quan tâm đến tôi. Hơn mườinăm xa nơi này đủ làm cho tôi trở thành xa lạ với đất nước này. Chính tại đây hơnmười năm trước tôi đã lên máy bay rời khỏi mảnh đất quê hương, lúc đó tôi khôngnghĩ mình sẽ trở lại nơi đây, tôi lúc đó chỉ muốn đi thật xa, càng xa nơi này càngtốt. Và tôi đã đi, đi rất xa, đến tận Đông Bắc Âu - đất nước Ba Lan. Tôi đã nghĩrằng sự trù phú của thủ đô Warszawa sẽ nhanh chóng làm tôi quên đi cái nóng oi ảnhưng đầy lạnh giá của Hà Nội. Tôi đã sai, sai với chính mình và bây giờ tôi trở lạiđây, không phải là mãi mãi nhưng chỉ một chút thời gian thôi sẽ làm tôi an ủi thêmphần nào trong những ngày xa quê. Bao cảm xúc tôi đã cố kìm nén như bùng nổ, tôi đứng trên lối ra mà dangtay hét lớn: “ViệtNamơi, ta đã về đây”. Mười năm xa quê là mười năm nhung nhớ,đợi chờ và hối hận. Mười năm ấy con người thay đổi, xã hội cũng thay đổi, tất cảđều thay đổi.Tôi thuê một khách sạn bình dân giữa đất Hà Nội, gần bờ hồ Hoàn Kiếm. Trời tốidần, nhìn đồng hồ đã 6 rưỡi chiều, tôi xuống nhà ăn của khách sạn kiếm gì đó ăntạm, rồi trở về phòng mở máy tính tra google map những điểm đến ngày mai tôi sẽđi thăm, hôm nay tôi đã hẹn với chú lái taxi lúc đưa tôi về khách sạn đến đón tôivào 7h sáng mai. Trong những điểm đến tôi dự định đi có một địa điểm tôi đãquyết định không đến khi từ Ba Lan về, nhưng bây giờ ở đây, lúc này tôi lại muốnđến đó tha thiết, tôi lấy bút viết lên cuốn sổ tay mấy chữ “cao đẳng y tế HảiPhòng”.Buổi sáng trên đất Hà Nội ánh nắng chiếu qua cửa sổ ấp áp, cảm giác này tôi đãmất đi hơn mười năm, nhưng như mới hôm qua mà thôi. Buổi sáng ở Hà Nội vẫnvậy, người ta vội vã trên những con đường cho kịp giờ làm, người bịt kín mặt mũikhông hở ra ngoài một phần da thịt nào. Những quán hàng dong, những chiếc xeôm đã đứng đợi sắn bên lề đường chờ người mở hàng. Sáu giờ sáng, cũng sắp đếngiờ hẹn, tôi ăn qua loa chút bánh mua tối qua rồi chuẩn bị ít đồ đạc cho chuyến đi,hôm nay tôi sẽ đi chơi quanh Hồ Hoàn Kiếm, vào đền Ngọc sơn một chút rồi đidọc trên các con phố Hà Nội đến hết ngày. Chiếc taxi trắng đậu trước cổng kháchsạn, trông thấy tôi bước ra liền lăn bánh lại gần, chú tài xế mở cửa cho tôi, côngnhận chú ấy có trí nhớ thật tốt, chỉ gặp nhau một lần mà chú đã nhớ được tôi trongbao nhiêu khách hàng đi xe khác. Chú tài xế chắc khoảng 50 tuổi, dáng người gầygầy, khuôn mặt hiền hậu. Chú nói là sáng không phải bắt khách nên chạy thẳngđến đây đợi tôi. Người ViệtNamvẫn vậy, vẫn luôn tỉ mỉ và ân cần.Điểm đến đầu tiên của tôi là Bờ Hồ, đi xe vòng quanh bờ hồ mấy vòng rồi cũngchán, không hiểu sao lúc này Hà Nội với tôi như đã rất quen thuộc, cái mong ướcđi các điểm đến ở Hà Nội cũng không còn nữa, lòng tôi như trống vắng, nhìn cái gìcũng không muốn, chỉ có một nơi mà tôi muốn đến, một khung cảnh mà tôi muốnnhìn. Hà Nội đang mới mẻ bỗng nhiên trở nên cũ kĩ, không hấp dẫn, chỉ một điềuhấp dẫn, chỉ cần đến đây rồi thì tôi trở về Ba Lan luôn cũng không có gì hối tiếcnữa. Bây giờ tôi mới nhận ra mục đích thật sự của lần trở về này của tôi. Tôi nóisang chú tài xế: “ Chú ơi, quay xe đưa cháu về Hải Phòng”.Tôi đến Hải Phòng sau gần ba giờ đi xe, quãng đường hơn một trăm km như dài cảnghìn km. bây giờ đã hơn mười một giờ, chú đưa tôi vào một quán ven đường ăntrưa, trên đường đi chú nói chuyện rất vui vẻ, biết tôi là khách xa xứ nên đi đến đâucú cũng hỏi tôi có thấy sự thay đổi gì không? Có còn nhớ chỗ này không? Tôi thìlàm sao mà quên được mảnh đất hải phòng và con đường từ Hà Nội về hải phòngkhi mà tôi đã nhớ từng viên đá lát đường.Vào cao đẳng y lúc hơn mười hai giờ, tôi bước xuống xe, ngôi trường này vẫn vậy,không có gì thay đổi, tất cả vẫn như xưa, đang là buổi trưa nên trong trường cũngkhông có sinh viên, xung quanh chỉ có sự im lặng, cô đơn, ;ạnh lẽo, một cảm giáchơn mười năm trước lại về, cũng tại đây, cũng như lúc này.Tôi đứng ngoài cổng trường không giám vào trong, lặng im một chút cho nhữngcảm xúc trong lòng vơi xuống, tôi bước vào quán cafe cạnh cổng trường, nhân viêntrong quán nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, có lẽ họ cảm thấy lạ khi có một vị kháchlạ mặt đến vào lúc giữa trưa. Tôi nhìn vào trong quán, bày biện bố trí trong quánvẫy vậy, không có gì thay đổi, tôi nhìn chiếc bàn tôi đã từng ngồi bên cạnh cửa sổ,hơn mười năm trước lần nào vào quán tôi cũng ngồi đây, có những khi trong quánchật kín khách cũng chỉ có chiếc bàn bên cửa số là trống, nhân viên lúc đó còn gọichiếc bàn đó là chiếc bàn dành riêng cho tôi.Tôi đến bên chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, kéo ghế ngồi xuống. bây giờ tôi mới để ýchiếc bàn này, chiếc ghế này vẫn là của hơn mười năm trước, làm bằng gỗ sơn đen,nước sơn đã bạc màu hơn nhưng tôi vẫn có thể nhận ra chính là nó của ngày xưa,trong khi xung quanh những chiếc bàn khác đã được thay mới bằng những chiếchợp thời trang hơn. Trong quán chỉ duy nhất chiếc bàn tôi đang ngồi được giữnguyên. Một nhân viên nữ mặc đồng phục, bộ đồng phục của mười năm trước đangđi về phía tôi, ánh mắt cô ấy nhìn tôi rất lạ, mọi người khá ...