Nó nhìn lưng ba ướt đẫm mồ hôi. Trên mái đầu, màu hoa râm như cố xoa dịu những tháng ngày khắc khoải. Ù...ù....ù....u....u..... Tiếng âm u rõ dần trên khoảng không làm nó giật mình. - Cái gì thế hả ba? Nó vừa ngửa mặt lên trời nheo nheo mắt hỏi. - Ong chia tổ đó con. Đang mùa hoa điều mà.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trở về và mang vềTrở về và mang vềNó nhìn lưng ba ướt đẫm mồ hôi.Trên mái đầu, màu hoa râm như cốxoa dịu những tháng ngày khắckhoải. ***Ù...ù....ù....u....u.....Tiếng âm u rõ dần trên khoảng khônglàm nó giật mình.- Cái gì thế hả ba? Nó vừa ngửa mặtlên trời nheo nheo mắt hỏi.- Ong chia tổ đó con. Đang mùa hoađiều mà.- Sao ong lại phải chia tổ hả ba? Nóchớp chớp đôi mắt ngạc nhiên.- À... à...Mùa này hoa điều nở, ongsẽ lấy được nhiều phấn hoa. Chúnglàm mật rất nhanh. Khi tổ quá lớnchúng sẽ tự tách ra một tổ khác.Nó “à” lên một tiếng rồi tò mò quansát xung quanh.Đã lâu lắm rồi nó mới vào vườn điềucùng ba. Nó cũng chưa bao giờ để ýxem ba chăm sóc vườn điều như thếnào? Công việc của nó chỉ là học,học và học.Ra trường, cầm tấm bằng tốt nghiệptrên tay, nó về nhà với tư tưởng “xảhơi ít bữa”.Nhìn những bông hoa điều nhỏ xíu, liti thật dễ thương, con bé gí mũi vàongửi.- Hắt xì...ì...Nó chun mũi lại tủm tỉm cười.Mùi hoa điều ngan ngát lan toả làmkhí trời như trầm lắng. Từng chùmhoa xúm xít bên nhau lấp kín cả bầutrời. Hoa tràn ngập khắp nơi, chỗ nàocũng thấy hoa, trên đồi cao, dướivườn, cả hai bên bờ suối nữa. Hoahứa hẹn một mùa điều bội thu...Thỉnhthoảng nó thấy vài chú ong đi tìmnhuỵ, cả mấy con gì là lạ mà nókhông biết tên.Một làn gió bay qua làm hoa điềuvương đầy tóc. Nó chẳng buồn nhặt,đưa tay bứt một lá điều tơ. Mùithơmm nhè nhẹ phảng phất cay caykhông giống với mùi lá tiêu vừa nồngvừa nóng.Nhớ ngày nào cả nhà nó mới vàođây làm kinh tế, ba mẹ nó cực khổbiết bao nhiêu. Ba bắt tay trồng từngdây tiêu, vun từng gốc điều nhỏ bé,chỉ mong sao cây lớn lên khoẻ mạnh.Ba nâng niu cây như chính con cáicủa mình. Ngày đó, nhà nó cònnghèo, chưa mua được máy bơm,mẹ phải gánh từng gánh nước vềtưới. Vậy mà giờ đây, tiêu của ba đãlên xanh kín nọc, vườn điều cũng đãcho thu hoạch mấy năm. Đi trongvườn cây toả bóng mát rượi. Tất cảđều nhờ công ba mẹ làm lên.Nó nhìn lưng ba ướt đẫm mồ hôi.Trên mái đầu, màu hoa râm như cốxoa dịu những tháng ngày khắckhoải. Cùng với đó, sự vất vả làmtuổi già thăm mẹ sớm hơn. Nhữngnếp nhăn mang tuổi xuân của mẹđi nhanh hơn người khác. Nhưngnụ cười của ba mẹ vẫn luôn rạngrỡ mỗi khi đón các con đi học xavề.Cùng những vất vả ấy, cây điều, câytiêu chẳng phụ lòng ba mẹ. Gần chụcnăm qua đi, gia đình nó đã có nhàngoài phố, tuy không tiện nghi nhưngcũng khá đầy đủ. Ba đã mua đượcmáy vi tính cho nó học. Những đồngtiền ba mẹ nuôi hai chị em ăn họccũng từ cây điều, cây tiêu mà ra.Không chỉ cây điều, cây tiêu lớn lêncùng người Bình Phước, dọc conđường đi vào rẫy, rừng cao su cũngxanh tốt bạt ngàn. Màu xanh baotrùm lên quê hương hứa hẹn mộttương lai tươi sáng. Cũng con đườngnày, ba năm trước còn bụi mù đấtđỏ, ổ gà, ổ voi mãi nối tiếp nhaunhưng giờ đây đã được san bằng,trải sỏi để mùa khô ít bụi, mùa mưa ítlầy. Từng tốp học sinh con em dântộc thiểu số đi học về nói cười ríu rít.Những mái nhà tranh đã được thaybằng ngói và tôn.. Khá giả hơn cónhững ngôi nhà rất to và đẹp.Bộ mặt Bình Phước mấy năm gầnđây cùng hoàn toàn thay đổi. Nhàcao tầng liên tiếp mọc lên. Trườnghọc , bện viện được đầu tư, sửasang, xây mới. Sự xuất hiện củanhiều doanh nghiệp tư nhân gópphần thúc đẩy sự phát triển của nềnkinh tế thị trường, làm giàu cho mảnhđất vốn mang nhiều di chứng chiếntranh.Nó nhận thấy Bình Phước đang lớn.Sự lớn mạnh mang tính chất trưởngthành.. Trái tim bỗng hân hoa. Nóthấy mình gắn bó với nơi đây lắmlắm. Bình Phước như quê hươngthứ hai của nó vậy. Nó bỗng thấy yêuvườn cây của ba, yêu con suối saunhà, yêu những đứa trẻ tóc vàng hoevì nắng,...yêu tất cả những gì gắn bóvới nó bấy lâu. Nó yêu ba mẹ. Nóchợt nhận ra mình không đơn giản làtrở về. Nó muốn mang về. Phải! Nómuốn mang về chút gì đó cho quêhương thứ hai.- Ba uống nước đi ba!Nó đưa cho ba ly nước chè xanhsáng nay mẹ vừa hái trong vườn.Rồi, không đợi ba uống xong nó mímmôi thỏ thẻ:- Con về đây xin việc làm luônnghe ba?Ba nó nhấp ngụm nước chè rồi quaysang nó mỉm cười. Ông gật đầu “ừ”một tiếng. Ông không xoa đầu nónhư ngày xưa.Nó hiểu rằng, ba biết nó đã lớn. ...