Danh mục

Trôi vào cổ tích

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 942.87 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (15 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Suốt những tháng năm ấu thơ, ngoại vẫn nắm bàn tay nhỏ xíu của tôi đi từ khu vườn rộng lớn của hai bà cháu, vượt qua tất cả núi sông và biển cả để đi đến một thế giới diệu kì. Ngoại gọi đó là cổ tích, một thế giới chỉ có những đứa trẻ ngoan mới được mời vào dạo chơi cùng bà tiên, ông bụt.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trôi vào cổ tíchTrôi vào cổ tích... Trôi vào cổ tích Suốt những tháng năm ấu thơ, ngoại vẫn nắm bàn tay nhỏ xíu của tôi đi từkhu vườn rộng lớn của hai bà cháu, vượt qua tất cả núi sông và biển cả để đi đếnmột thế giới diệu kì. Ngoại gọi đó là cổ tích, một thế giới chỉ có những đứa trẻngoan mới được mời vào dạo chơi cùng bà tiên, ông bụt. Bao giờ ngoại cũng ngồimột chỗ, lặng lẽ quan sát và sẵn sàng nâng đứa cháu bé nhỏ dậy mỗi khi vấp ngã,lau nước mắt cho tôi mỗi khi khóc òa và đặt lên trán tôi những nụ hôn âu yếm. Khiấy bố mẹ tôi còn ở một thế giới nào đó, còn xa xôi hơn cả thế giới cổ tích mà bàvẫn thường đưa tôi đến. Suốt những năm tháng ấu thơ tôi chưa khi nào thôi mongnhớ họ. Dù nhận lại chỉ là mấy thứ đồ chơi xa xỉ, chút tiền ăn quà vặt và đôi ba bộquần áo nhiều màu sắc mà tôi chỉ dám mang chúng ra để ngắm nhìn. Khu vườn nhà tôi rất rộng, có đủ các loại cây, mùa nào thức ấy, hoa thơmquả ngọt đủ để dẫn dụ tôi chạy nhảy cả ngày ở trong vườn. Mùa xoài mùa vải tôibắt bọ xít, chế tạo ra chiếc xe nhỏ xíu bằng mảnh nhôm mỏng, hai bánh xe lấy từchiếc bật lửa hỏng và ít nhựa đường ngoại vẫn thường hàn chậu. Tôi có thể thathẩn chơi một mình cả ngày bên tiếng chim chóc ríu ran, vui nhộn. Tôi leo cànhcây này chuyền qua khác, ngửa cổ nhìn những chú chim non đang được chim mẹdạy tập bay, tập chuyền cành. Tôi thường nhìn cảnh đượng đẹp đẽ ấy một cách saysưa. Nhìn cách chim mẹ quan sát chim con từng tí một và cũng giật mình khi thấychim mẹ hoảng hốt vì lo lắng cho chú chim non vừa mất đà, rơi xuống vòm lá xanhum. Những lúc ấy tôi thấy nhớ mẹ nhiều lắm, nhớ một gương mặt, một dáng hìnhchưa từng tồn tại trong kí ức của tôi. Thế mà nhớ đến quắt quay, nhớ trào nước mắtmỗi khi nhìn cả gia đình nhà chim sum họp sau một ngày dài vất vả kiếm mồi.Những lúc ấy bà thường vỗ về tôi bằng câu chuyện cổ tích ngọt ngào có chàngThạch Sanh cứu Hằng Nga trong hang ác quỷ hay chuyện chàng Sọ Dừa có mộttâm hồn đẹp đẽ. Bà kể bằng gương mặt và nụ cười cũng hiền như cổ tích cònthoảng thoảng mùi trầu trên môi bà thắm đỏ. Một hôm tôi bảo bà kể sự tích trầu cau xem vì sau cau trầu và vôi quyệnvới nhau lại thành sắc đỏ. Bà tủm tỉm cười, vỗ lưng tôi khe khẽ, khi bà kể đến đoạnanh đi tìm em, vợ đi tìm chồng rồi hóa thành tảng đá, lá trầu và cây cau quấn quýtlấy nhau. Bà không biết rằng tôi úp mặt vào lòng bà khóc vùi, khóc vụng. Tôi cứ tựhỏi tại sao bố mẹ và các anh chị lại không đến thăm tôi. Rồi tôi lại tự ước ao mìnhkhôn lớn nhanh để có thể vượt qua những quảng cách rộng dài để đi tìm họ. Dù cóthể sẽ biến thành tảng đá vôi trong rừng nằm bên dòng suối thì tôi vẫn muốn mộtlần được xà vào vòng tay yêu thương của mẹ cha, của anh em ruột thịt. Đó lànhững thứ tôi chưa khi nào có được, dù bà có vỗ về, an ủi tôi dịu dàng đến nhườngnào đi nữa. Có những buổi trưa hai bà cháu mang chiếc trõng tre ra giữa vườn nằm.Gió khua lá xoài, lá nhãn xào xạc, tiếng chim rinh rích tìm mồi. Tôi nằm im bênngoại nhìn những sợi tóc trắng phất phơ bay mà có một nỗi hoang mang cứ chaođảo trong lòng, nôn nao đến lạ. Tôi hỏi ngoại: -Ngoại ơi, liệu có loại thuốc thần kì nào giúp con người trường sinh bất tửkhông ạ? Ngoại vỗ về nhè nhẹ vào lưng tôi bảo: -Cháu còn bé, không nên nghĩ nhiều về sự sống và cái chết. Mỗi ngườiđều có một phúc phận. Tuy nhiên bà tin rằng ai sống tốt thì sẽ được trường sinh. -Thế cái bác vừa mất sáng nay ở thôn bên là người không tốt phải khôngngoại? Bác ấy vẫn còn rất trẻ vậy mà... -À! Bác ấy là người tốt nên được đưa về thiên đường sớm cháu ạ. -Thiên đường là nơi đâu hả ngoại? -Là một nơi vô cùng đẹp đẽ nhưng cũng rất xa xôi. -Thế cháu có thể đến đấy không bà? -Ôi! Cái con cháu bé nhỏ và khờ dại của bà... Ngoại lại vỗ về tôi, vuốt những sợi tóc mai trên trán tôi, dường như trongđôi mắt ngoại đang căng mọng nước, mong manh như chỉ trực vỡ òa. Tôi lại nằmim, hít hà mùi trầu trong từng hơi thở ngoại. Nhưng ý nghĩ về đám ma, về tiếngkêu khóc thảm thiết và về những buổi chiều ảm đạm khi nhìn người sống khênhngười chết ra bãi tha ma vẫn không thôi ám ảnh tôi. Tôi lại day lưng ngoại hỏi: -Thế bác ấy mất rồi thì lấy ai nuôi con bác ấy hả ngoại? -Cháu yên tâm, sẽ có những người tốt đứng ra bao bọc chúng. Tội nghiệpmấy đứa trẻ. Rồi những đứa trẻ vừa mất đi người cha ấy làm bạn cùng tôi trong khuvườn của ngoại. Ba anh em tên Hưng, Hiền, Hùng đều có khuôn mặt đẹp nhưnhững thiên thần, đó là những người bạn đầu tiên trong cuộc đời tôi bởi trước đókhông đứa trẻ nào muốn lại gần tôi cả. Thường thì chúng lẳng lặng nhìn tôi, thoángchút sợ hãi rồi bỏ chạy. Lúc còn bé, tôi chỉ nghĩ chắc vì tôi bị mù một bên mắt màthôi nhưng lớn lên tôi phát hiện ra gương mặt mình cũng không đẹp đẽ gì. Lần đầutiên soi mình vào vại nước mưa dưới bầu trời trong xanh vời v ...

Tài liệu được xem nhiều: