Danh mục

Trốn

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 175.15 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hắn nằm chỏng chơ trên sàn, mắt dán lên trần nhà. Hắn đột ngột hỏi tôi: - Về nước cậu dự định làm gì? Tôi bảo hắn: - À! Các cụ bảo về lấy vợ, đã nhắm cho tớ một cô trong làng, xinh và hiền hết sức. Với tớ, thế là đủ. - Toàn là điên cả. Hắn thản nhiên nói, tôi nhìn hắn ngạc nhiên. Hắn lại tiếp: - Là thằng con trai, muốn đi đến đâu thì cứ đi, muốn làm việc gì thì cứ làm, cuộc sống như thế mới thú vị, đến lúc không muốn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trốn Trốn TRUYỆN NGẮN CỦA HOÀNG HIỀNHắn nằm chỏng chơ trên sàn, mắt dán lên trần nhà. Hắn đột ngột hỏi tôi:- Về nước cậu dự định làm gì?Tôi bảo hắn:- À! Các cụ bảo về lấy vợ, đã nhắm cho tớ một cô trong làng, xinh và hiền hết sức. Vớitớ, thế là đủ.- Toàn là điên cả.Hắn thản nhiên nói, tôi nhìn hắn ngạc nhiên. Hắn lại tiếp:- Là thằng con trai, muốn đi đến đâu thì cứ đi, muốn làm việc gì thì cứ làm, cuộc sốngnhư thế mới thú vị, đến lúc không muốn đi nữa, không muốn làm nữa thì nhắm mắt xuôitay thế cũng vừa. Sống thế mới đáng sống, cứ ru rú xó nhà, cắm mặt làm rồi về nhà ômcon, tan tầm thì chen giữa dòng người đông đúc, lúc nào cũng hối hả, lúc nào cũng vộivã. Rút cục, nhận được gì nào? Chỉ toàn là chán nản, mệt mỏi? Đúng không? Thế nào?Tôi nhìn hắn ái ngại. Tôi thong thả:- Này cậu! Có phải cậu đã gặp quá nhiều chuyện đáng chán rồi phải không? Cậu nóikhông sai, nhưng việc gì cũng có niềm vui riêng chứ.Hắn cười khẩy:- Đúng thế, nhưng niềm vui riêng cỏn con ấy phải đổ bằng mồ hôi, phải vắt óc ra mà tínhtoán, mà luồn lọt, nịnh bợ, ganh ghét - rồi chút cỏn con ấy không đủ hấp dẫn, lại vắt máura, vắt óc ra để đi tìm một thứ cỏn con khác, cứ như thế cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay.Cậu có chắc đến khi ta chết tất cả những niềm vui ấy sẽ đến ngả mũ chào?Quả thực ngay lập tức tôi không tìm ra đủ lý lẽ để biện minh cho những ý nghĩ của tôi,không phản bác lại nổi hắn. Hắn lim dim, rồi khẽ khàng bảo:- Này, cậu có muốn nghe chuyện gì đó không?Tôi bảo: Chuyện gì?Hắn bảo:- Giả dụ cậu sắp chết đói, ngang qua một ngôi nhà bày đủ loại thức ăn sát cửa sổ, cậu chỉcần nhón gót là có thể lấy được. Cậu có lấy không?Tôi lắc đầu. Hắn bảo:- Toàn láo cả, đấy là cậu chưa từng bị đói, hoặc giả vừa mới đói thì đã có kẻ dâng đồ ănlên tận miệng. Hiểu không?Rồi hắn thao thao bất tuyệt:- Tớ đã từng ăn cắp, không phải một lần mà là hai lần- mà lại ăn cắp của ân nhân của tớ.Cậu bảo có khốn nạn không? Thế này này…Hắn ngồi dậy, châm điều thuốc hút rồi chầm chậm thả khói, mắt hắn mơ màng. Hắn giơhai tay lên vẻ hùng hồn:- Đúng là khốn nạn thật, đó là điều mà tớ thấy thật ghê tởm nhưng tớ vẫn làm, và làm đếnhai lần cậu biết không? Khi tớ mới 18 tuổi, tốt nghiệp cấp 3. Tớ đăng ký thi đại học vàohai trường danh giá, tớ biết là trượt, mà trượt thẳng cẳng thật. Bố tớ ngán lắm- ông làmchủ tịch xã, vốn sĩ diện cao. Tớ biết bố tớ ê mặt cậu ạ. Nhưng tớ cũng chưa biết làm cáchnào, ở nhà không khí nặng nề quá. Mấy thằng bạn rủ vô Sài Gòn làm công nhân, lươngtrong đó khá, đang lúc chán đời cậu ạ. Cậu có hiểu thế nào là chán đời không?Không để tôi trả lời, hắn tiếp:- Là chán bỏ mẹ đi được, không thích ăn, không thích lo, không thích nhìn, muốn biếnmất, muốn trốn chạy cậu ạ. Mà chạy đến đâu chẳng là đời. Tớ nói đúng, đúng không?Thế là tớ theo thằng bạn vào Nam. Mẹ tớ khóc ghê lắm, bà dúi tiền vào tay tớ, tớ khôngnhận. Bố tớ thì bất mãn rồi, chẳng thèm ngó tớ nữa. Tớ đi trong đêm. Lần đầu tiên tớthực hiện một chuyến đi dài, 48 tiếng, tớ không chợp mắt được, tớ lần vào ba lô tìm cáiáo, tay tớ vớ phải một xấp cứng cứng, tớ lôi ra và hiểu ngay mẹ tớ đã bí mật bỏ vào. Thếlà điều tớ muốn khẳng định là kiếm sống bằng chính đôi tay của tớ khi tớ tốt nghiệp chỉcòn ý nghĩa 50 phần trăm. Nơi tớ đặt chân đến là vùng đất toàn người là người. Lúc đó tớđã nghĩ thế đấy. Người ta bảo mảnh đất phương nam làm chơi ăn thật. Tớ thì chẳng thấythế, những ngày đầu đi làm thợ sơn, tớ xách đến mửa mật, còn bị chúng nó chơi đểu úpcả mặt mày đầu tóc xuống một vũng hỗn tạp sơn thừa xanh đỏ. Cậu hiểu chứ?- Và cậu cho chúng nó ăn đấm chứ gì? - Tôi hỏi.- Không! Tớ xách luôn thùng sơn mới pha tạt thẳng vào bọn chúng. Và tớ cười, đươngnhiên chúng không để tớ yên. Tẩu vi thượng sách, tớ ào ra cổng. May mắn hôm đó thằngbạn đứng ngoài cổng công ty, nó rú ga chạy đại, chẳng biết đường lối gì, cứ thế màphóng. Hôm ấy tớ làm ca đêm, trời tối đen như mực, chúng nó đuổi theo rất hăng. Cụtđường, tớ nghĩ phen này chết chắc, thằng bạn rú ga, chiếc xe vập mạnh vào vỉa hè, tiếnggãy vỡ lung bung không xác định. Nó ngoặt xe vào cửa hàng giầy dép lúc đó đã chuẩn bịđóng cửa. Tớ chắp tay trước một người đàn bà. Nói như van. - Cô cứu con với. Cô ấynhìn tớ, rồi nhanh chóng ra nhặt mảnh yếm vỡ vào trong nhà, đóng một cánh cửa để chechiếc xe máy và hai thằng chúng tớ. Cô ấy cầm chổi nhẹ nhàng quét ra cửa. Bọn chúngtrờ tới. Hẻm cụt, chúng tìm dáo dác. Chúng hỏi cô ấy: - Có thấy hai thằng chạy chiếcDream vụt qua đây không?Hắn hạ giọng, nhìn tôi và nói tiếp:- Tớ vốn là một thằng nhát đòn cậu ạ, lúc đó tim tớ muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô ấy thìđiềm tĩnh bảo:- Làm gì có ma nào, ăn trộm hả, chắc chúng nó chạy về phía chợ bên kia rồi, phía nàyngõ cụt.Chúng nó hối hả chạy đi, tớ thở phào. Cô ấy vào trong tiệm, đóng cửa lại nhìn chúng tớmột lát rồi lấy bông băng ra, lúc đấy tớ mới thấy tay mình có máu, ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: