Danh mục

Trốn chạy cảm xúc, Giọt nắng trong tim

Số trang: 30      Loại file: pdf      Dung lượng: 224.23 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Gởi một khoảng lặng trong tôi! Cơn ác mộng khiến Hân choàng tỉnh giấc, đập vào mắt nó chỉ một màu đen, bóng tối đổ ập khiến nó ngay lập tức đưa tay che mắt lại. Không có ánh sáng của đèn ngủ, nó cũng không dám ngồi dậy. Nó sợ bóng tối. Một giây…nó quên mất giấc mơ của mình, quên mất mình đang sợ hãi cái gì, vậy mà lồng ngực nó vẫn phập phồng không yên, cái cảm giác trái tim như bóp nghẹn vẫn xiết chặt nó. Nó nhắm mắt lại, cảm giác nhức nhối hơn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trốn chạy cảm xúc, Giọt nắng trong timTrốn chạy cảm xúc,Giọt nắng trong timGởi một khoảng lặng trong tôi!Cơn ác mộng khiến Hân choàng tỉnh giấc, đập vào mắt nó chỉ một màu đen,bóng tối đổ ập khiến nó ngay lập tức đưa tay che mắt lại. Không có ánh sángcủa đèn ngủ, nó cũng không dám ngồi dậy. Nó sợ bóng tối. Một giây…nóquên mất giấc mơ của mình, quên mất mình đang sợ hãi cái gì, vậy mà lồngngực nó vẫn phập phồng không yên, cái cảm giác trái tim như bóp nghẹnvẫn xiết chặt nó.Nó nhắm mắt lại, cảm giác nhức nhối hơn bao giờ hết vây lấy. Nó lại nghetiếng giọng nó khản đặc kêu lên:-Đừng đi…đừng đi mà…mẹ…-Bố…làm ơn…ở lại đi…ở lại đi…Nó chạy, cứ chạy, với theo hai hình bóng xa mãi, hai nụ cười héo đi dần táchxa nhau.Nó loay hoay không biết phải chạy hướng nào,-Mẹ…bố ở bên này…mẹ…-Đừng đi nữa…bố…mẹ và con ở đây…ở đây mà…Không…đừng khóc…Hân, mày không được khóc.Nó giận dữ, nó khôngmuốn mình rơi nước mắt,nó không muốn mình yếu đuối tội nghiệp như vậy.Chẳng phải nó luôn biết, chẳng phải nó luôn kiên cường, chẳng phải dùcả thế giới bỏ rơi nó,nó vẫn có thể sống tốt sao?Nó ổn,luôn luôn là vậy…Không biết thời gian đã qua bao lâu rồi,vài phút hay vài giờ,cũng có thể nóđã ngủ lại một chút.Tiếng chuông báo thức vang lên,nó nấn ná một ít rồingồi dậy.Ngoài trời đã sáng khá rõ,nó vặn thử cái đèn ngủ,đèn không lên,cólẽ đã cháy bóng.Nó làm vệ sinh,thay quần áo rồi xuống nhà.Bố đang ở trongbếp.Nó dọn bát đũa ra bàn ăn-Con tự múc cháo ăn đi,bố mẹ ăn sauBố lau tay rồi trở về phòng ngủ,cách cửa khép lại vang lên âm thanh kéo lêvang vọng.Nó múc từng thìa cháo bỏ vào miệng,không có chút ý niệmvề mùi vị,tiếng MC trong ti vi đập vào bốn bức tường,như muốn thoát ra. Nóăn hết bát cháo mà ngạc nhiên với chính mình.Cái im lặng đè nén khiến nónhư không thở được, nó vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa mới khép.——————————–Gió lạnh,nó mặc rất nhiều áo,lại thêm khăn và mũ len.Nó thích mùađông,nhưng không thích bịlạnh.-Em lại đến sớm rồi,trông ấm áp quá đó!Nó nhận ra giọng nói quen thuộc của Nam,còn có chút uể oải của người phảidậy sớm.Nam học trên nó một lớp,là hội trưởng hội học sinh, nó là hội phó.-Em quen giờ này rồi mà,không sai được,đến mùa hè là thành trễ luôn-Nócười đáp lại Nam.Hiếm khi nó thấy Nam đi sớm,hôm nào cũng sát giờ,nhiềuhôm nó phải giải vây,nó dối bác bảo vệ cho Nam qua trót lọt -Thảo nào hômnay rét đậm,sao anh đi sớm vậy?-Để gặp em -Nam nói nửa như thực,nửa như đùa,nó bối rối,xua đi những suynghĩ đang nhảy loạn trong đầu.Nhưng chưa kịp để nó có thêm phản ứngNam tiếp- Anh hẹn được chủ quán rồi,chiều nay-Thật không? -Nó ngạc nhiên.Noel tới trường nó có một cuộc giao lưu vớihọc sinh các trường khác,sau nhiều lần bàn bạc và tranh luận,hội học sinhquyết định chọn địa điểm là một quán cafe thay vì tổ chức tại trường,vừađẹp lại tiện lợi để phục vụ đồ ăn và biểu diễn.Nhưng quán đó khá đôngkhách,thương lượng để thuê trọn một buổi tối rất khó khăn,còn giá cả nữa.-Chiều nay 3 giờ,anh đến đón em nhé-Chắc không cần đâu,3h em sẽ có mặt.A.Lớp em mở rồi,phải đi tránh rét đâyNó thấy thật may là nó có thể nói ra một lí do có vẻ chấp nhận được,muốnchạy thật nhanh nhưng nó phải kìm tốc độ lại,nó không muốn Nam nghĩmình không muốn nói chuyện.Nếu có thể,nó muốn mình sẽ dừng chânmãi…Nó giật mình,rồi tự xóa suy nghĩ đó ra khỏi đầu.-Hi,hôm nay cậu trực nhật hả Linh -Nó đặt cặp lên bàn, rồi tự thấy khôngbiết làm gì nên lấy cái khăn lau bảng-Này,hôm qua cậu có nhận được tin nhắn gì không?Nó nghe ra trong giọng Linh chút lưỡng lự và thận trọng-Không,có chuyện gì à?-À không…tớ chỉ hỏi thế thôi…-Nghe giọng ngạc nhiên của nó,Linh trả lờiqua loa.Nó dừng tay một chút,có cái gì nhói lên-Cứ tưởng hôm nay mình đến sớm nhất rồi mà vẫn thua hai cậu…hic…Minh bước vào,tránh nhìn nó,nó vẫn thấy minh vui vẻ như mọi ngày.Có cáigì đó vỡ tan.Nó đã muốn mình lầm.-Đồng hồ mới của cậu đẹp ghê!Nó thấy giọng mình không thực sự có vẻ quan tâm đến chiếc đồng hồ,mặcdù đôi mắt vẫn nhìn nó chăm chú.Không biết vô tình hay cố ý,Minh mân mêcái cặp,như giấu chiếc đồng hồ khỏi ánh mắt nó-Cái này…ừ…tặng cậu…-Nó cười,rút ra tập giấy vẽ,trên trang đầu là mộtbức chân dung vẽ tay-chân dung Minh.Nó đã mất cả tuần để chuẩn bị,mớihoàn thành tối qua -Mình nhớ sinh nhật cậu hôm nay, nhưng…có lẽ mìnhnhớ nhầm rồi…Nó không nhìn Minh một lần nào nữa,suốt cả buổi học.Minh là cô bạn nómến nhất.Không…đã từng…Minh có chút vụng về,thẳng thắn và đángyêu…Minh chưa tổ chức sinh nhật lần nào,năm nay là lần duynhất,nhưng không có nó.Nó biết Minh đã mời vội một số bạn hôm qua,tấtnhiên,không ai nói với nó.Nó và Minh xa lạ từ bao giờ thế?Nó nghe mọi người trầm trồ xuýt xoa,bình phẩm,nhưng nó không nhớ lấymột lời nào cả.Có thể ai đó sẽ nghĩ nó là một con ngốc.Ừ,nó ngốcthật.Chẳng ai biết nó cảm thấy gì,nhìn thấy gì,có ai biết được cảm xúc tronglòng nó đâu.Nó nghe sự xáo trộn trong mình,giữa cái im lặng bối rối củaMinh.Có thể ai đó nghĩ nó cố tình,tỏ ra này nọ.Nếu thật sự như vậy,nó sẽ làngười đầu ...

Tài liệu được xem nhiều: