Danh mục

Trong một bức thư luận bàn về văn chương, Nguyễn Văn Siêu có viết: 'Văn chương (...) có loại đáng thờ. Có loại không đáng thờ. Loại không đáng thờ là loại chỉ chuyên chú ở văn chương. Loại đáng thờ là loại chuyên chú ở con người'. Hãy phát biểu ý kiến về quan niệm trên?

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 52.50 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mỗi người nghệ sĩ, tùy theo phong cách nghệ thuật, cá tính sáng tạo và tư tưởng thẩm mĩ mà có những quan niệm riêng về văn chương. Có người cho rằng văn chương là thoát ly hay quên lãng, lại có nghệ sĩ muôn văn chương phải là “sự thực ở đời” phải là “những tiếng đau khổ kia thoát ra từ những kiếp lầm than” (Nam Cao). Với Nguyễn Văn Siêu, “Văn chương [...] có loại đáng thờ. Có loại không đáng thờ. Loại không đáng thờ là loại chỉ chuyên chú ở văn chương. Loại đáng thờ là loại chuyên chú ở con người”.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trong một bức thư luận bàn về văn chương, Nguyễn Văn Siêu có viết: “Văn chương (...) có loại đáng thờ. Có loại không đáng thờ. Loại không đáng thờ là loại chỉ chuyên chú ở văn chương. Loại đáng thờ là loại chuyên chú ở con người”. Hãy phát biểu ý kiến về quan niệm trên?Đề bài:Trongmộtbứcthư luậnbànvề vănchương,NguyễnVănSiêucóviết:“Vănchương(...)cóloạiđángthờ.Cóloạikhôngđángthờ.Loạikhôngđángthờlàloạichỉ chuyênchú ở vănchương.Loạiđángthờ làloạichuyênchúở conngười”. Hãyphátbiểuýkiếnvềquanniệmtrên Bàilàm:Mỗingườinghệsĩ,tùytheophongcáchnghệthuật,cátínhsángtạovàtưtưởngthẩmmĩ màcónhữngquanniệmriêngvềvănchương.Cóngườichorằngvănchươnglàthoátly hayquênlãng,lạicónghệ sĩmuônvănchươngphảilà“sự thực ở đời”phảilà“những tiếngđaukhổ kiathoátratừ nhữngkiếplầmthan”(NamCao).VớiNguyễnVănSiêu, “Vănchương[...]cóloạiđángthờ.Cóloạikhôngđángthờ.Loạikhôngđángthờ làloạichỉchuyênchúởvănchương.Loạiđángthờlàloạichuyênchúởconngười”.NguyễnVănSiêuđãbàytỏquanniệmcủamìnhvềvănchươngchânchính.Vănchương đượcôngchialàmhailoại.Loạivănchươngđángthờlàvănchươngchuyênchúởconngười,làvănchương“Nghệ thuậtvị nhânsinh”hướngđếnphụcvụ cuộcsốngcon người.Loạivănchươngkhôngđángthờlàloạivănchươngchỉ chuyênchú ở văn chương,lorèncâuđúcchữ,ởhìnhthứcnghệthuật,đólà“Nghệthuậtvịnghệthuật”.NguyễnVănSiêuđãrấtđúngđắnkhiđặtramộtyêucầuchovănchươngchânchính,đóphảilàtiếngnói,hơithởcủacuộcsốngđờithường,đưaranhiệmvụphảnánhhiệnthựcchovănchương.Yêucầunàyđòihỏiởnhàvănmộtsựtinhtế,nhạycảm,thứcnhọncácgiácquanrấtcaođểcóthểquânsựcuộcsống,nhậpthânvàocuộcsốngđểkhámphá,tìmtòi.Mộttácphẩm ưutú“khôngđemđếnmộtcáchchongườiđọcsự thoátlyhaysựquên”,nóđemđếnchongườiđọchơithở,nhịpđậpcủachínhcuộcđờichongườiđọc những“bàihọctrôngnhìnvàthưởngthức”(Theodòng)“Tácphẩmvănnghệ phảithểhiệnsựsốngthậthơnlàsựsốngbìnhthường,côđọnghơn,kháiquáthơn,caohơncuộc sốngmàvănlàcuộcsống”(TrườngChinh).Ngườinghệ sĩphảinhậnthức,phảnánh cuộcsốngcólýtưởng,chứkhôngphảiminhhọalýtưởngcuộcsống.Lýtưởngnằmngay trongcuộcsốngchứkhôngtáchrakhỏicuộcsống,khôngkhiếnngườitathoátlyhayquên lãng.Vănchươngchânchínhkhôngphảilàcôngthứcsaochép,nôlệ hiệnthựcmàphảithểhiệnsựsángtạođộcđáo,nghiêmtúccủangườinghệsĩ.Quátrìnhsángtạoấylàquá trìnhnhàvăngomgóp,nhặtnhạnhchắtchiunhữngmảnhđời,nhữngsốphận,thunhận vàomìnhmuônvẻ củacuộcsốngngoàikiađể trảinghiệm,chungđúc.Côngviệcphảnánhhiệnthựccũnggiôngnhư cuộcđờigạnlọcnhữngvẻ đẹptinhtúycủamộtđờitraithầmlặng,đớnđau.Chỉcócôngphuvàsángtạonhưvậy,tácphẩmvănchươngmớichởđiđượclinhhồncủacuộcsống,bắtngườiđọcphảihướngvề cuộcđờimàtìmkiếm,khámphá,saymê.Vănchươngchânchínhnhấtđịnhkhôngphảilàthứvăndễdãi,cốtđểngườiđọckhônghiểugì: “Ấmápmềmơicắnngóntay (Xuânthunhãtập) “Chưacuốixứmêly,chưacùngtrờiphóngđãng Cònchưasayhồnkhátvănthêmmen (VũHoàngChương)Vănchươngphảilàbứctranhtáihiệnsựsống,khắchọacuộcđờiở từngngócngáchbíẩn,khámphánhữngsố phận,đàoxớitừngmảnhđời.Hiệnthựckhôngchỉ đượcphản ánhởchiềurộnglantỏamàcònởchiềusâukhôncùng.Bứctranhhiệnthựcđentốivềxã hộiTruyệnKiềuđãtrở thànhnỗiđauđđn,ám ảnhnhứcnhổìvớingườiđọcmuônđời. Hiệnthựccuộcsốnghiệnlênvớinhiềugươngmặt,lấmkiểungười,mộtxãhộiđồng tiềnđầyrẫynhữnglọclừa,nhơbẩn,giảácngồnngộnphơibàydướingòibútNguyễn Du.Theobướcđườngtruânchuyên,lưulạc.củamườilămnămđờiKiều,NguyễnDuđưa ngườiđọckhámphátừnggócsáng,tối,đậm,nhạtcủahiệnthực.ĐọcTruyệnKiều, ngườitakhôngthể “thoátly”khôngthể quên,hiệnthựctrở thànhmộtnỗiám ảnh,nỗiđauvẫncònluôndaydứt,bámchặtlấyhồnngười,bắtngườitaphảinghĩsuy,trăntrở.“Vănchươngđángthờ”khôngchỉ để tôđiểmmàcòncóýnghĩathayđổi,cảitạocuộcsốngconngười.Mỗimộtnghệsĩrađờilàmộtlầnthếgiớiđượctạolập”.Ngườinghệsĩphảidùngngòibútsắcnhọncủamìnhláchsâu,mổkỹ từngngócngách,ungnhọtcủa cuộcsống,khámphánó,tunghônóđể cảitạo,thayđổinó.Ngườinghệ sĩchânchính khôngđượcphéptôhồnghaybôiđenhiệnthực,màcònsửdụngkhígiớicủamìnhnhìn nhận,tìmtòi,đốimặtvớicuộcsống.Khitrangviế ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: