Em nói rằng em gặp chị ta trong thang máy đi xuống đấy. Anh có tin không? Chị ta mặc đúng cái áo sơ mi trắng nhà quê hôm anh dẫn chị ta đi giới thiệu trong bữa tiệc công ty. Lần đó, em đã bị hàng nút cài lên đến tận cần cổ đánh lừa. Em tưởng dưới lớp áo rẻ tiền, tầm thường kia cũng là một thân hình suôn đuột, tầm thường. Em không biết chỉ cần hờ hững để mở hai chiếc nút trên cùng như lúc này, thắt hai vạt áo dài thượt lên ngang...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trong thang máy Trong thang máy TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THỊ KIM HOÀEm nói rằng em gặp chị ta trong thang máy đi xuống đấy. Anh có tin không?Chị ta mặc đúng cái áo sơ mi trắng nhà quê hôm anh dẫn chị ta đi giới thiệu trong bữatiệc công ty. Lần đó, em đã bị hàng nút cài lên đến tận cần cổ đánh lừa. Em tưởng dướilớp áo rẻ tiền, tầm thường kia cũng là một thân hình suôn đuột, tầm thường.Em không biết chỉ cần hờ hững để mở hai chiếc nút trên cùng như lúc này, thắt hai vạt áodài thượt lên ngang eo như lúc này, cơ thể chị ta là những đường cong mà mọi cặp mắtđàn ông trong thang máy không thể không dán vào. Bốn bức tường i nốc của thang máylạnh buốt mà em nghe xung quanh mình nóng lên hừng hực mùi đàn ông, mùi những cáicà vạt thỉnh thoảng được nhúc nha nhúc nhích nới ra, những trái cổ kín đáo chạy lên chạyxuống.Sau bữa trước em không nhận ra chị ta cao như lần này, anh nhỉ? Hay là tại cái váy ngắnxẻ nửa lên đến đùi, tại đôi giày nhọn hoắt chị ta đang mang.Nếu em nói em thấy mình như một con vịt đẹt lét, xấu xí trước mặt chị ta. Anh có tinkhông?Trong mắt anh thì lúc nào em chẳng xinh đẹp, chẳng thời trang, em thừa tự tin, thừaquyến rũ.Ngày nhận việc đầu tiên, theo sau sếp đẩy cửa bước vào, em thấy rõ lắm cách tất cả đànông phòng bọn mình, kể cả anh, hướng về em như thế nào mà. Những cái nhìn nửa trầmtrồ thưởng thức, nửa như lột trần ra ấy, em còn lạ lẫm gì.Bộ váy công sở chít gọn, phô phang từng dường cong em chọn mặc đã không làm hỏngbuổi ra mắt đồng nghiệp đầu tiên một chút nào. Tan giờ làm ngày đó, anh tin không?Điện thoại em rung ba bốn cái tin nhắn mời ăn tối, cà phê.Em thì cần gì chứ. Một kẻ quá chán chường với những hẹn hò, những tán tỉnh, tâng bốcnhư em…Có chăng, chỉ là niềm vui thích ác độc khi được nhìn thấy những mặt người(hay mặt nạngười) đau khổ, quị lụy vì trót si mê mình.Anh có dám nói rằng: Anh chưa một lần có ý định hò hẹn cùng em? Tin nhằn viết dởdang, lần mượn điện thoại anh, em đã nhìn thấy nó trong hộp thư nháp.Cũng may là anh không gởi. Vì em, vốn chẳng quan tâm đâu đến những kẻ dễ dàng đổgục trước em ngay từ những phút đầu.Mà sao anh không gởi chứ. Để em thấy anh cũng tầm thường như bao người đàn ôngkhác mà thôi. Để em không chú tâm, không nghĩ ngợi về cái dáng người nom khắc khổ,chỉnh chu; về gương mặt hiền hiền có ánh mắt cười thật ấm. Rồi xao động, rồi thảng thốtnhận ra mình yêu anh không biết tự lúc nào.Nếu em nói với anh rằng bắt đầu từ lúc chị ta vào thang máy, dư âm lận quận nặng trịchtừ buổi gặp hôm qua của tụi mình tự nhiên mất sạch. Anh có tin không?Hôm qua…Anh đã nói rằng em đừng cố chấp, đừng ráng lấy thứ biết thừa là thuộc vềngười khác nữa. Anh còn cho em xem cả nhẫn, cả mẫu thiệp cưới của hai người. Cònhầm hầm sập cánh cửa phòng, mặc kệ em với cái đầm diêm dúa vừa tuột xuống dướichân.Hôm qua…Anh biết không. Ngày hôm qua thôi. Một mình trong khách sạn, lúc anh đi,em đã khóc, đã không thiết tha gì đến cả việc kéo manh áo lại lên người.Ngắm cơ thể mình lộ lộ trong gương, em không tìm thấy điều gì đáng phải chịu bàn tayxô ra thô bạo của anh. Ngắm khuôn mặt mình, em không hiểu lớp trang điểm hoàn hảocòn chừa lại một khiểm khuyết nào để ánh mắt anh nhìn em lạnh lùng, ghê tởm.Và tự nhiên, em nhớ đến chị ta. Người đàn bà có khuôn mặt không phấn son tẻ ngắt anhâu yếm nắm tay dẫn đi trước mọi người trong bữa tiệc. Chị ta có gì chứ. Một cái đầu cuicúi. Một ánh mắt như bẽn lẽn, như ngường ngượng không dám nhìn lên người đối diện.Một cái áo sơ mi kín cổ quê mùa.Hay là… Mơ hồ, một cảm giác xuất hiện lạnh toát trái tim em. Và rồi em lại nhớ. Vẻ mặtanh dè dặt lúc thấy em cụng li nói cười thân thiết với các đối tác bụng to, má phệ mỡ củacông ty. Lời chào vồn vã không tự nhiên, bỏ ngang câu chuyện gì đấy đang nói cùngđồng nghiệp khi em bước vào phòng. Cả nụ cười ngượng ngập trên môi anh trước điệunhảy nóng bỏng, quyến rũ của em trong tối phòng mình làm liên hoan cuối năm. Vậy màlúc đó em cứ tưởng đang nhận được ở anh sự ngưỡng mộ lẫn say mê.Đầu Hói có lần chửi em ngu ngốc quả không sai. Đàn ông, cách chọn đàn bà để làm vợđều giống hệt như nhau. Đầu Hói cũng vậy. Mà anh cũng vậy. Vậy cả thôi.Em sẽ nói với anh người đàn bà anh chọn trong thang máy đi xuống với em nhé!Những ngón tay em cầm chiếc điện thoại bỗng run lên vì một cảm giác hả hê độc ác .Thời đại kĩ thuật số, lúc nào trong tay mỗi người cũng có sẵn một công cụ để bắt lấy thứđáng sợ có tên là bằng chứng một cách sắc nét rõ ràng. Anh biết mà.Em sẽ đặt những thứ sắc nét rõ ràng đó vào một cái phong bì xinh xắn, không đề tênngười gởi, tất nhiên. Anh, người đàn ông chọn vợ là người đàn bà có cái áo sơ mi nút càikín cổ, sẽ thế nào lúc mở món quà bất ngờ ấy của em?Còn chị ta, người đàn bà đang chung thang máy với em, chị ta sẽ nhận được gì?Một cơn giận điên cuồng. Một tuyên bố hủy đám cưới. Hay đơn giản chỉ là một ánh mắt.Một cái nhìn thôi. Mà đủ ám ...