Danh mục

Trong Vườn Trúc

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 98.05 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tháng 7-1993 Cuộc gặp bà người Mỹ tại Quán Trúc đối với tôi thật bất ngờ. Bữa đó, tôi đang lúi húi nấu cơm chiều thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. Đầu giây kia, một giọng nói miền Bắc quen quen: - Anh Minh phải không ạ? Em Quang đây! Tôi reo lên: - Vào bao giờ đấy? - Vừa vào tới nơi! La-ry, nhà văn Mỹ cựu chiến binh mà anh đã gặp ở Sài Gòn lần trước có gửi cho anh một lá thư. Quan trọng lắm! Anh đến ngay Quán Trúc gặp em. Em đợi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trong Vườn TrúcTrong Vườn Trúc Trần Thanh Giao Trong Vườn Trúc Tác giả: Trần Thanh Giao Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 30-October-2012Tháng 7-1993Cuộc gặp bà người Mỹ tại Quán Trúc đối với tôi thật bất ngờ. Bữa đó, tôi đang lúi húi nấu cơmchiều thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. Đầu giây kia, một giọng nói miền Bắc quen quen:- Anh Minh phải không ạ? Em Quang đây!Tôi reo lên:- Vào bao giờ đấy?- Vừa vào tới nơi! La-ry, nhà văn Mỹ cựu chiến binh mà anh đã gặp ở Sài Gòn lần trước có gửicho anh một lá thư. Quan trọng lắm! Anh đến ngay Quán Trúc gặp em. Em đợi đây nhé!- Gì mà gấp dữ vậy? Bảy giờ tối được không?- Không được! Anh phải đến ngay! Em sẽ giải thích.Thế là cúp máy.Tôi bỏ cả cơm nước, lấy xe lao đi.Quang đợi tôi ngoài cửa quán. Đây là một quán giải khát thanh lịch, với khoảng sân rộng trồngmấy bụi trúc ngà, mỗi lóng trúc vàng óng, chạy dọc hai sợi xanh, ban đêm, những bóng đèn quảớt, đủ màu nhấp nháy trong vòm lá. Mỗi lần Quang đưa khách vào thành phố, chúng tôi haygặp nhau ở đây. Quang vừa bắt tay thật chặt, vừa lôi tôi đến cái bàn tròn đặt dưới một bụi trúc,cạnh bể cá bảy màu xinh xắn. Tôi hơi ngỡ ngàng, gật đầu chào một bà khách người Âu mắtxanh, gương mặt già nua mệt mỏi và mái tóc uốn đã bạc phơ. Cùng ngồi một bàn, còn có ngườiđàn bà Việt Nam đứng tuổi, ăn mặc xềnh xoàng, đôi mắt đen lúc nào như cũng nhìn ra xa xăm.Quang giới thiệu tôi và khách:-.Đây là bà Uyn-xơn, người mà La-ry viết thư gửi gắm cho chúng ta. còn đây là chị Lê MinhHiển, nhà ngoại cảm, chắc anh đã nghe nói đến.Tôi lờ mờ đoán ra vấn đề khi nghe tên nhà ngoại cảm này. Nhưng tôi cũng rất áy náy vì nghĩmình sắp dính líu vào một chuyện rất tế nhị và nghiêm túc nhưng cũng hết sức mông lung.Bà khách bắt tay thật nhiệt tình, hỏi tôi uống gì rồi mở xắc lấy ra một bức thư. Đôi mắt mệt mỏiTrang 1/8 http://motsach.infoTrong Vườn Trúc Trần Thanh Giaocủa bà ánh lên trong khoảnh khắc tia sáng của niềm hy vọng và sự khẩn cầu. Gió chiều thổi làoxào trong vòm trúc.Tôi bối rối mở thư ra đọc. La-ry viết đại ý: Bà Uyn-xơn là mẹ của E-ric Uyn-xơn, bạn chiến đấucùng đại đội với La-ry trong Sư đoàn Tia chớp nhiệt đới. Hôm đó, một ngày hè năm 1967, đơnvị anh mở trận càn vào Củ Chi. Giao tranh ác liệt. Anh bị thương ở chân. Còn E-ric Uyn-xơncũng bị thương, nhưng ở bụng. La-ry bò đi tìm cứu thương, sau đó ngất đi. La-ry được đơn vị cứusống. Còn E-ric thì. mất tích. Sau hơn 20 năm tìm kiếm tông tích con mình, bà Uyn-xơn lần tớiđầu mối cuối cùng là La-ry, người nhìn thấy con bà bị thương giữa trận chiến. Biết được anh mấynăm nay có quan hệ khá gắn bó với Việt Nam, bà nhờ anh giúp đỡ. Đã nhiều năm, La-ry bỏcông tìm kiếm E-ric, mấy lần sang Việt Nam, anh cũng có ý tìm, nhưng chưa ra manh mối. Bâygiờ, bà Uyn-xơn đến, sự day dứt đã đến mức không còn chịu đựng nổi. Vì vậy, trăm sự nhờ cậyvào các bạn Việt Nam! Và dòng tái bút: Mọi chi phí, bà Uyn-xơn sẽ lo liệu chu đáo!.Đọc xong thư, tôi cứ thẫn thờ, không biết nói năng ra sao, chỉ nhìn những lá trúc vàng khô cùngvới thời gian rơi thành một tấm thảm dưới chân.Bà Uyn-xơn gượng cười, lấy ra một tấm ảnh đưa tôi xem:- Đây là E-ric.Chàng trai trong ảnh mặc quân phục Mỹ, mũ ca-lô đội lệch, miệng nở nụ cười buồn. Bà Uyn-xơn tiếp:- Nếu E-ric còn, bây giờ nó trạc tuổi ông Quang. Có phải không ông Quang nhỉ?Quang gật đầu, giải thích cho tôi:- Mọi dữ kiện vỏn vẹn có vậy. Anh em ngoài đó đi hỏi khắp nơi nhưng rốt cuộc thấy chỉ có cáchlà nhờ cậy chị Hiển đây. Em được giao việc này. Và em đưa bà Uyn-xơn về Thái Bình tìm chịHiển. Chị nghe xong bảo: ít ỏi quá! Khó đấy. Bà Uyn-xơn đã thất vọng. Mà chuyện này tế nhịquá. Vì bà Uyn-xơn có thể không tin con người ăn cơm dương gian lại có thể nói trúng chuyệnâm phủ. Hơn nữa, bà có thể nghi ngờ về một chuyện. lừa đảo gì chăng? Em lúng túng quá, cốgiải thích cho bà. Bà nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi bảo: Tôi tin rằng ở Phương Đông cóthể có chuyện thần bí. Dù sao, tôi cũng đã đến đây. Hơn 20 năm nay, tôi đã làm hết mọi cách.Bất cứ cách gì, dù khó tin đến đâu, tôi cũng chấp nhận. Điều tôi cần là tìm ra hài cốt con tôi.Còn làm cách nào để tìm ra, dù là cách phi lý nhất, tôi cũng cho là không quan trọng.. ChịHiển nghe em dịch lại, ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo: Để em xem ý Thánh xem có được không..Chị mượn tấm hình E-ric, đặt lên bàn thờ Thánh tổ của chị, rồi thành kính đốt hương lầm thầmkhấn vái. Bà Uyn-xơn theo dõi mọi động tác của chị Hiển, nét mặt rất chăm chú và căng thẳng.Sau đó, chị Hiển cầm hai đồng tiền trong cái đĩa cổ trên bàn thờ, gieo quẻ. Chị gieo t ...

Tài liệu được xem nhiều: