Sài Gòn chuẩn bị sang đông. Sắp đến Giáng sinh rồi, lúc ấy cũng vừa tròn ba năm anh và cô yêu nhau. Nhưng sao đã hơn một tháng rồi, từ ngày cô tỉnh lại sau cơn mê man vì tai nạn giao thông, anh vẫn chưa vào bệnh viện thăm cô lần nào. Cô vẫn còn nhớ, những ngày yêu nhau, chỉ một vết cắt nhỏ vì dao cứa trên tay cô, anh cũng cảm thấy xót lòng xót dạ. Thế mà anh lại đành lòng để cô một mình với bốn bức tường xung quanh một màu trắng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
TRỪ KHI ANH CHẾT TRỪ KHI ANH CHẾTSài Gòn chuẩn bị sang đông. Sắp đến Giáng sinh rồi, lúc ấy cũng vừa tròn banăm anh và cô yêu nhau. Nhưng sao đã hơn một tháng rồi, từ ngày cô tỉnhlại sau cơn mê man vì tai nạn giao thông, anh vẫn chưa vào bệnh viện thămcô lần nào. Cô vẫn còn nhớ, những ngày yêu nhau, chỉ một vết cắt nhỏ vìdao cứa trên tay cô, anh cũng cảm thấy xót lòng xót dạ. Thế mà anh lại đànhlòng để cô một mình với bốn bức tường xung quanh một màu trắng xóa,hằng ngày phải cắn răng chịu đựng những mũi thuốc đâm xuyên da thịt, phảinuốt những viên thuốc đắng ngắt, ngay cả đôi chân cũng không nghe lời cônữa, nó cứ lì lợm bất động mặc cho cô đã nhiều lần cố gắng mọi sức lực đểnhấc nó lên, mặc cho những khi cô bực tức dùng hai tay đấm thật mạnh vàonó, nó vẫn không có một chút cảm giác gì cả.Cô ngồi thừ người trên chiếc xe lăn ngoài sân bệnh viện, thỉnh thoảng cónhững cơn gió thổi qua khiến cho mái tóc dài tung bay che khuất gương mặtxanh xao, cô cũng chẳng buồn để tâm đến. Cô nhắm mắt, thầm ước gì có thểtan vào những làn gió này, để bay đi khắp nhân gian, tìm kiếm anh đang tồntại ở nơi nào đó.“Chị Đan Linh!”Bất chợt có tiếng gọi, cô chậm rãi mở mắt, nhìn thấy gương mặt có phầnhoang mang của cô bé thực tập sinh.“Chị mệt à? Ở đây gió lạnh lắm. Em đưa chị vào phòng nghỉ ngơi nhé!”“Chị muốn được yên tĩnh ở đây. Bác sĩ An khuyên chị nên ra ngoài hóngmát.”“Nhưng nhìn chị xanh xao lắm. Nếu chị xảy ra chuyện gì, em biết phải làmsao.”Lúc này, cô mới ngoảnh mặt nhìn cô bé thực tập sinh, ánh mắt lo lắng ấykhiến cô có chút xao xuyến. Cho dù lời nói này chỉ bất chợt thốt ra, là lolắng thật lòng, hay chỉ vì sợ gánh trách nhiệm, có là gì chăng nữa, cô cũngcảm thấy trong lòng ấm áp. Phải chăng khi đã quá cô đơn, chỉ cần nhận đượcchút quan tâm nhỏ bé từ bất kì ai, cũng như được cứu vớt khỏi hố sau tuyệtvọng?Cô khẽ gật đầu. Cô bé thực tập sinh thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đivòng ra phía sau, đẩy chiếc xe lăn chuyển động. Bỗng có một người đàn ôngmặc áo blouse trắng bước về phía hai người.“Bác sĩ An!” Cô bé thực tập sinh cúi đầu chào lễ phép.“Em vào trong làm việc đi. Anh có chuyện cần nói với Linh.”“Dạ…”Bác sỹ An không vội nói. Anh lặng lẽ đẩy cô đến bên cạnh một chiếc ghế đá,sau đó anh ngồi xuống đối diện với cô.“Bác sĩ An, anh muốn nói gì với tôi?” Cô lạnh lùng hỏi.“Đan Linh. Tôi muốn cô biết một chuyện, trong vụ tai nạn giao thông, đôichân của cô bị tổn thương nghiêm trọng, có thể sau này cô sẽ không đi lạiđược như người bình thường.” Anh dừng lại, như chờ một phản ứng từ cô.Nhưng, chỉ là một sự im lặng và một ánh mắt vô hồn. Anh thở dài, tiếp tụcnói. “Đi cùng cô trong vụ tai nạn đó, còn có một người…Phạm Chí Cao. Vìphần đầu bị chấn thương khá nặng, một tuần sau đó, anh ấy…đã không quakhỏi.”“Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe. Đừng nói nữa!” Cô bịt chặt hai tay,lắc đầu liên hồi.Cô biết chứ. Cô phải là người biết rõ hơn ai khác. Chỉ vì cô không muốn tinđó là sự thật, một sự thật không thể chối cãi rằng cô đã mãi mãi mất anh. Côhận tên lái xa say rượu kia, chính hắn đã khiến cô và Chí Cao âm dươngcách biệt. Nhưng, cô đã chẳng còn đủ nhẫn tâm để căm hận ai, chẳng đủ canđảm để đối mặt với cơn ác mộng này.Bác sỹ An buồn bã nhìn cô. Cảm giác khi mất đi người mình yêu thương,đau đớn như thế nào, anh đều hiểu cả. Nhưng nỗi đau dù sâu nặng đến thếnào đi chăng nữa, cũng cần phải vượt qua, nhất là với một cô gái trẻ nhưĐan Linh, tuổi thanh xuân của cô không thể mãi đắm chìm trong sự mất mátnày.Anh cầm tay Đan Linh, đặt vào lòng bàn tay cô một vật gì đó.“Đây là sợi dây chuyền Chí Cao tặng cô. Trong lúc phải đối mặt giữa sựsống và cái chết, anh ấy đã nhờ tôi đem đến cho cô và chuyển lời với côrằng, anh ấy yêu cô nhiều lắm. Chí Cao chỉ hy vọng cuộc sống sau này tuykhông có anh ấy bên cạnh, cô vẫn phải sống hạnh phúc và có ý nghĩa, thayanh ấy sống tiếp phần còn lại.”Những lời nói của bác sỹ An như từng nhát dao cứa vào tim cô, đau đớnlắm, chua xót lắm. Cô nắm chặt sợi dây chuyền trên tay, những giọt nướcmắt tranh nhau rơi xuống thành từng dòng, cô khóc nức nở.Một năm sau…Đan Linh thành thạo điều khiển chiếc xe lăn. Đã từ lâu cô không còn quantâm đến việc đôi chân mình còn có khả năng đi lại được nữa hay không, dùsao việc tồn tại đến tận bây giờ với cô đã là một kỳ tích.Một năm qua, một mình cô phải đối mặt với sự mất mát, đau thương, sự tựti, mặc cảm vì cơ thể không còn toàn vẹn, đã có nhiều lúc cô muốn buôngxuôi tất cả, đi về cõi vĩnh hằng để gặp anh, yêu anh dù là nơi thiên đườnghay địa ngục. Những lúc ấy, bên cạnh cô lại xuất hiện một người.Mọi người đều biết bác sĩ An có tình cảm với Đan Linh. Cô cũng khôngngoại lệ. Con gái rất nhạy bén, chỉ cần một hành động nhỏ thôi cũng đủ đểhiểu, huống gì trong suốt một năm qua, anh tận tâm lo cho cô, chăm sóc cônhư người thân trong gia đình. Cô từng tránh né, từng suy nghĩ về tình cảmnày. Mông lung và mong manh quá. Anh có điều kiện tốt, gia cảnh tốt, việctìm được một ng ...