Mới sáng mà trời như sụp xuống. Mưa lâm thâm. Đài báo hôm nay áp thấp nhiệt đới. Bà Tư đem khung nón ra cửa. Công việc hàng ngày của bà từ mười năm nay là vậy, không có gì đổi khác. Mới ngồi xuống thì bà Tám cuối xóm lên chơi, mang cho một nải chuối mới cắt. Bạn già của bà trong xóm còn lại có vài người như vầy, có gì cũng hay mang cho nhau. Biết nhà bà có cháu nhỏ, có chút đỉnh bánh trái gì ăn được, bà Tám cũng tranh thủ mang lên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trúng số độc đắc Trúng số độc đắc TRUYỆN NGẮN CỦA CẨM GIANGMới sáng mà trời như sụp xuống. Mưa lâm thâm. Đài báo hôm nay áp thấp nhiệt đới. BàTư đem khung nón ra cửa. Công việc hàng ngày của bà từ mười năm nay là vậy, khôngcó gì đổi khác. Mới ngồi xuống thì bà Tám cuối xóm lên chơi, mang cho một nải chuốimới cắt. Bạn già của bà trong xóm còn lại có vài người như vầy, có gì cũng hay mangcho nhau. Biết nhà bà có cháu nhỏ, có chút đỉnh bánh trái gì ăn được, bà Tám cũng tranhthủ mang lên cho. Hai bà đang rù rì nói chuyện thì con nhỏ bán vé số tấp vào mời. Bà đãxua tay nhưng con nhỏ cứ chèo chẹo, chèo chẹo mời hoài. Đang có khách, bà mua phứtcho rồi, những mong nó đi khỏi đừng quấy rầy bà nữa. Đưa cho con nhỏ tờ bạc mườingàn, nó đứng thẳng dậy đi luôn không thối lại. Bà gọi giật:- Sao không thối tiền, nhỏ?- Đủ rồi, thối gì nữa? Bà coi lại tờ vé số kìa!Bà Tư ngó xuống con số in trên góc. Mười ngàn đồng. Định kêu con nhỏ bán vé số vô trảlại, nhưng hình như nó đoán biết ý bà nên đã nhanh chân dọt mất. Bà Tám cười ngỏnnghoẻn: “Kệ. Mười ngàn đồng, trúng độc đắc cũng được hơn hai tỷ đó!”. Bà Tư thở dài,cất tấm vé số vô túi áo. Tiễn bà bạn già ra về, bà quay vào tiếp tục chằm nón. Thiệt tình!Vé số mà cũng bày đặt lên giá. Cái ông nhà nước này cũng quá quắt lắm. Hai ngàn đồng,thậm chí năm ngàn đồng một vé đã là quá lắm rồi. Bất quá có muốn mua một giấc mơ đổiđời, bà cũng chỉ nhịn một bữa ăn sáng, cùng lắm là nhín bớt tiền đồ ăn của hai bà cháu lạichút xíu. Nhưng mười ngàn đồng thì… phải nhịn luôn cả phần con cháu ngoại, tội nóchớ! Đã vậy, bữa nay bà cũng “hẻo lúa” lắm rồi! Tờ bạc mười ngàn đó là tờ bạc cuốicùng trong túi bà. Ngày mai người ta mới giao tiền nón. Mà, hình như khạp gạo trong nhàcũng vừa cạn. Bà lại thở dài thêm một cái nữa. Tiếng thở dài buồn mênh mông như cuộcđời cơ cực của bà.Nhưng biết đâu! Bà không cần trúng độc đắc làm gì. Vé số mười ngàn đồng mà trúng…an ủi thì cũng được năm chục triệu. Hay trúng bậy bạ… giải nhì giải nhất gì đó cũngđược. Bà chỉ cầu mong sao có đủ tiền để xây sửa lại cái nhà không còn gọi là nhà của bàđược nữa, để trời mưa bà cháu khỏi phải trùm nilông mà ngồi vì… chỗ nào cũng dột.Nhìn từ bên trong, cái nóc nhà của bà y chang như những cái chòi con nít chơi đồ hàng:nó được vá chằng vá đụp bởi đủ thứ vật liệu mà bà có thể kiếm được: manh đệm cũ, bìacác tông, hộp bánh ngọt, thậm chí tấm biển số xe honda cũ… nhưng cũng không sao cheđược mấy hột mưa quái ác, cứ che chỗ này lại dột chỗ kia… một cái nhà tình thương, xâykín kín, sạch sẽ cũng chừng chục triệu thôi chứ mấy!Ờ, nếu sửa sang nhà cửa mà còn dư tiền, bà sẽ ưu tiên mua sắm lại mấy cái bàn thờ vốnđã già xấp xỉ tuổi bà, bị mọt đục gần bứt chân hết rồi! Bà sẽ thay hết từ bình bông, lưhương đến ly tách bày trên đó. Người ta nói, bàn thờ ông bà tổ tiên mà không trangnghiêm sạch sẽ, con cháu làm ăn không khá! Biết là vậy rồi, nhưng bà lấy cái gì để làmcho nó sạch sẽ tôn nghiêm hơn, trong khi cơm ngày hai bữa còn khó kiếm nữa là… Nhiềubữa chiều thắp nhang, nhìn lên di ảnh của ông như phảng phất buồn sau làn khói hươngnghi ngút, bà lại muốn rơi nước mắt… Nếu những cái bàn thờ được đóng mới, bóng bẩyvecni (chứ không phải là thứ dầu bóng… dỏm, quét lên vài bữa là… xuống màu), nhữngvòng khói hương thơm ngát đúng “nguyên bản” trầm hương, chắc là gian nhà nhỏ của bàsẽ ấm cúng hơn và đôi mắt trong bức di ảnh kia sẽ không đến nỗi thăm thẳm buồn nhưvậy! Ai biểu ông chán cảnh trần gian sớm mà bỏ bà ở lại một mình. Đã vậy còn khôngbiết phù hộ cho mẹ con bà, để bà phải sống cảnh sáng dột chiều cũng ướt, biết đến baogiờ mới mở mày mở mặt với đời!Ờ, hết hè này, con cháu ngoại của bà lên lớp Sáu, còn phải sắm cho nó chiếc xe đạp, cũcũ cũng được, để nó đạp xe đi học. Trường cấp hai cách nhà cũng hơn hai cây số chứ ítgì! Bà sẽ mua cho nó vài bộ đồ đồng phục mà có lần nó đứng ngắm mê man với bà ngoàichợ xã, để có mà thay đổi với người ta. Tội! Con bé chỉ được mặc đồ mới có vài năm, hồinó chưa đi học. Còn từ năm lớp Một đến giờ, nó toàn mặc đồ cũ của người ta cho. Bà sẽvui vẻ cho nó tiền đóng tiền trường, mua sách vở… một cách hào phóng chứ không nhưmá nó vừa đưa tập, viết cho con vừa dặn đi dặn lại: “Giữ gìn sách vở cho cẩn thận, nghechưa! Hết tập, dơ sách là má không có tiền mua liền đâu, để rồi vô bị cô giáo rầy, ai quêcho biết!”. Tội nghiệp, đứa con gái duy nhất mà hồi đó hai ông bà cưng như trứng mỏnglại sớm bạc phận. Hai mươi tuổi lấy chồng. Mới sinh đứa con gái đầu lòng chưa đầy batháng, chồng nó đã bỏ mạng trên đường vì tai nạn giao thông. Bên chồng nó đuổi về, nóicon nhỏ có số sát phu, người ta không chứa. Ở nhà từ đó có hai người đàn bà góa. Nó đigiúp việc nhà cho người ta đâu ở tận Sài Gòn, lâu lâu mới về thăm mẹ, thăm con, dúi chobà ít tiền rồi lại tất tưởi đi. Ai mà biết con nhỏ coi mặt mày sáng sủa vậy mà mang mệnhkhổ! Có khi bà trúng số thì con nhỏ cũng được ...