Danh mục

Trượt

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 186.64 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sau mười năm sống như một con gián nem nép trong nhà, hoang mang đến ngẩn ngơ, tưởng chừng mình đã gục ngã, tôi lại đột ngột vác ba lô lên cao nguyên trốn hết những công việc không dính gì tới văn chương để tiếp nối cái nghiệp viết của mình. Trong tôi đang có sự thay đổi, những ý nghĩ nên viết về bầu trời sương hay viết về giọt sương đã biến mất, giờ tôi chỉ muốn viết sự thật, thật như hơi thở của núi, của cây, của lá, thật như những suy tư đang kéo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trượt Trượt TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN HIỆPSau mười năm sống như một con gián nem nép trong nhà, hoang mang đến ngẩn ngơ,tưởng chừng mình đã gục ngã, tôi lại đột ngột vác ba lô lên cao nguyên trốn hết nhữngcông việc không dính gì tới văn chương để tiếp nối cái nghiệp viết của mình. Trong tôiđang có sự thay đổi, những ý nghĩ nên viết về bầu trời sương hay viết về giọt sương đãbiến mất, giờ tôi chỉ muốn viết sự thật, thật như hơi thở của núi, của cây, của lá, thật nhưnhững suy tư đang kéo trĩu “con gián” tôi xuống từng đêm, từng ngày. Tôi ngộ ra mộtđiều đơn giản: Bản thân của các sự thật quanh ta đã thật đáng để viết, bất kể nó là gì.Trong đề cương nộp cho tổ chức sáng tác tôi chỉ ghi vài ý tưởng chứ cũng chưa biết mìnhsẽ viết gì trong thời gian ở trại, những trang viết của tôi luôn gắn với những bất ngờ, luônchờ đợi những bất ngờ. Đài truyền hình địa phương đến đặt vấn đề quay một đoạn tư liệuvề tôi để giới thiệu trong chương trình văn nghệ, lưỡng lự một chút nhưng tôi cũng nhậnlời và mỉm cười với ý nghĩ người ta đang tốn thời gian cho một con gián. Chính cô đạodiễn người dân tộc Chu Ru đã làm cho tôi phải lang thang nhiều lần trên các triền dốcdựng đứng, mờ ảo huyền hoặc và những lùm dã quỳ lấp lóa vàng nâu. Tôi viết gì đây? Vìsao tôi viết? Chất liệu nào sẽ giúp tôi viết những trang sự thật cân đối và đạo đức? Nhữngcâu hỏi ấy cứ bám riết vào tôi. Trong buổi phỏng vấn cuối cùng, tôi có ngồi lại tròchuyện với đạo diễn Srí (tên cô ấy) và tôi bị cuốn đi, háo hức, xúc động. Đêm ấy, giữakhuya, tôi bật dậy như chiếc lò so, người nóng ran với quyết định viết về chính những trảinghiệm có thật của Srí và triền dốc dựng đứng bên kia Nhà sáng tác.…- Ông chọn đi! Long tu, Hoàng thảo, Tiên hài…? Thanh đạm hay Giáng hương?- Không, củ lan có tấm hình kèm theo kia.- Cây lan đen này đang ngủ.- Thuần hay lai, cô?- Thuần.- Tôi lấy.- Ông nhìn gì thế?- à… không… Nhẫn đẹp quá! Lâu ngày cô không đánh bóng cặp nhẫn?- Tôi không biết bằng cách nào- Đun nước bồ kết cho sôi…Srí nghe một hơi thở nhẹ từ người đàn ông đang bối rối. Sao ông ta lại nhìn cặp nhẫn?Tay Srí tự dưng mân mê mặt nhẫn trống đính hạt cây kơ nia đỏ, rồi lại mân mê nhẫn máimặt đính hạt cây rừng màu xanh. Cô ra đời vào thời điểm cái lạnh chui vào tận nong tằmcủa người Chu Ru, cô là kết quả của một chuyện tình buồn có gắn với cái tên mẹ đặt cholà Chiếc Nhẫn này đây. Mẹ đã trốn khỏi nhà Dài trong mùa bắt chồng năm đó. Dòng tộcbị bồi thường một con trâu mộng nên bà lớn tiếng mắng: Đàn ông Chu Ru cả vạn: ở Pró,R’Lơm, Cam Butta, K’Dơn… mầy thích ai thì nói! “Người ấy có… vợ rồi.” Không được!Pô Plây không cho mà. Mẹ trốn khỏi Đơn Dương với một gùi đá lấp lánh, mẹ âm thầmgiấu được những khi đi hái dâu trên nương. “Mẹ bán những thứ lấp lánh để nuôi một đứalấp lánh của, mỗi lần nựng nịu Srí mẹ thường nói vậy. Da chỉ hơi ngăm, tóc duỗi dàithẳng mượt, dáng cao ráo, học hành tới nơi tới chốn. Một thời, người con gái Chu Ruquàng chiếc khăn lụa vàng, đi chiếc SH trên dốc đá trở thành biểu tượng mới của caonguyên, ai đó đã nói về Srí như thế. Giàng đã cho Srí tất cả, mẹ đã cho Srí tất cả, trừ hạnhphúc.Chiếc Ford đen trườn lên dốc đá. Srí chồm người theo: “Ông ơi, nó không thích chậuchật”. Nhưng khối đen bo cạnh thật đẹp mắt ấy đã quặc sang phía rừng thông. Srí ngẩnngơ. Vậy là cặp lan đen của cô đã bị tách đôi. Đau lòng sao đem ra bán? Bán sao cònđau? Srí phẩy tay quay lưng, cô đổ người xuống chiếc ghế xếp. Cả cao nguyên chỉ mìnhcô có cặp lan quý này, Srí định đưa ra giới thiệu nó để dễ bán những loại lan đại trà,không ngờ chủ nhân chiếc ford đen này mua nó vô điều kiện như vậy làm cô không kịpphản ứng. Mà ông ta là chủ chiếc Ford đen hay chỉ là người làm công? Hay xe thuê? Biểnsố trắng. Chắc là của ông ta. Mà cũng có thể là thuê. Thời buổi này, không ai dám chắcđiều gì. Dám mua một cây lan đang ngủ. Hơi thở nhẹ của người đàn ông này ám ảnh thật,có gì như một làn hơi trên miệng núi lửa đã ngủ. Ông ta là ai? Không phải dân địaphương, nước da sậm nâu tích nắng lẽ nào là người xứ lạnh. Mắt trong veo giữa sươngmù. Srí nhấc vội giò lan còn lại đặt sâu vào bên trong. Ông ta là ai? Câu hỏi lại vang lêntrong đầu Srí lần nữa. Xe đen. áo da đen. Thích lan đen. Gu này ở đâu ra vậy? Xứ này?Không phải xứ này? Quen? Lạ? Srí đóng cửa quầy sớm, cô định lao về Đài truyền hình,trưa nay cô có chương trình dở dang. Sau thời gian làm phát thanh viên tiếng Chu Ru ởĐài Trung ương, cô được tập huấn, được đưa về quê làm chương trình Văn nghệ dân tộcthiểu số, rồi chung cả chương trình. Nhân vật của cô là một nhà văn biến mất hơn mườinăm qua vừa xuất hiện trở lại, đang đến ở Trại sáng tác. Một nhà văn dân tộc thiểu sốnhưng trông rất “Kinh”. Srí khẽ cười với cách nghĩ chơi chữ của mình. Thật ra công việcở Đài truyền hình cũng đã làm cô kiệt sức. Nhưng từ ngày biết mình bị bệnh thì cô đã ẩnnáu trong quầy bán hoa này. Srí tạo thêm công việc để chạy trốn trong công việc, đây làvương quốc nhọc nhằn của mình, cô lao đi lao về để quên đi câu nói của tay bác sĩ: “Phẫuthuật bảo tồn và sau đó xạ trị hay cắt bỏ tuyến vú là những việc có thể”. Có thể… Srírụng rời tay chân khi nghe cái từ “có thể” ấy.Chợt Srí sựng người lại. Một tiếng sạt thật mạnh bên kia chỗ quặt sang phía rừng thông.Srí đứng tim. Có điều gì đó khủng khiếp vừa xảy ra. Ông ta? Ông ta đã bị… Srí hổn hểnthở. Cửa quầy đã đóng nhưng Srí không tài nào dắt được xe. Tay chân Srí lập cập run.Đôi môi Srí lập cập run. Cây lan đen xui xẻo?! Srí cố xua cái ý nghĩ nặng nề ấy ra khỏiđầu. Ông ta có sao không? Tiếng sạt mạnh như thế chắc chiếc xe đã lộn đầu xuống đèo.Làm sao đây? Đi chẳng được thì ở. Srí cố dồn sức vào đôi bàn tay run run, đôi đầu gốirun run để chống được cửa quầy hoa. Mình đâu có làm gì được. Điện thoại không có. Srílà người duy nhất ở khu này không có điện thoại. Từ ngày mất điện thoại, mỗi lần Srí cóý đi mua chiếc điện ...

Tài liệu được xem nhiều: