Tình Yêu Của Em "Thời gian qua cộng đồng học sinh ở Anh và Việt Nam có xôn xao về tai nạn giao thông đã cướp đi sinh mạng bạn Zany Nguyễn, học sinh cũ của trường Ams khóa 07-10... Câu chuyện như món quà nhỏ dành cho bạn..." "Trong thời gian qua cộng đồng học sinh ở Anh và Việt Nam có xôn xao về tai nạn giao thông đã cướp đi sinh mạng bạn Zany Nguyen (tên thật là Nguyễn Hương Liên, học sinh cũ của trường Ams khóa 07-10...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện bến Thiên Đường - Kỳ 1Truyện bến Thiên Đường Kỳ 1Kì 1: Tình Yêu Của EmThời gian qua cộng đồng học sinh ở Anh và Việt Nam có xôn xao về tai nạngiao thông đã cướp đi sinh mạng bạn Zany Nguyễn, học sinh cũ của trườngAms khóa 07-10... Câu chuyện như món quà nhỏ dành cho bạn...Trong thời gian qua cộng đồng học sinh ở Anh và Việt Nam có xôn xao về tai nạngiao thông đã cướp đi sinh mạng bạn Zany Nguyen (tên thật là Nguyễn HươngLiên, học sinh cũ của trường Ams khóa 07-10. Mặc dù không quen biết bạn ấynhưng qua những lời kể truyền tai nhau của du học sinh, mình cũng rất thương tiếcHương Liên. Câu chuyện này như một món quà nhỏ dành cho bạn... Ngày 12/02/2010Những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống khung cửa sổ, gió nhẹ lay động từngchiếc lá gần khung cửa sổ nơi căn hộ nhỏ. Ánh nắng chói loà làm Phương khóchịu. Đôi mắt nặng trĩu cô với tay cầm chiếc đồng hồ trên mặt bàn trang điểm cạnhđó. 10h sáng chủ nhật, không sớm không muộn nhưng cũng chẳng phải là cái thờiđiểm thích hợp để có một bữa sáng nữa. Kéo tấm chăn cao lên để lộ ra đôi bànchân, Phương thích thú nhìn những ngón chân của mình ngoe nguẩy trong gió. Côluồn tay lấy chiếc điện thoại vùi dưới gối định sẽ chụp vài bức thì lập tức đôi mắtcô bị thu hút bởi số những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn tối qua.Có tất cả 11 cuộc gọi nhỡ, 6 cuộc từ Vân Trang, 4 từ Hà Anh và một cuộc từ mẹcô, nhìn giờ gọi thì Phương đoán mẹ cô mới chỉ gọi sáng nay mà thôi. Có lẽ theotính toán về độ chênh lệch ngày giờ giữa London và Hanoi nên bà mới không dộibom khủng bố cô bằng hang tá tin nhắn và hộp thư thoại như mọi ngày. Phươngbấm bấm điện thoại, xem lại những tin nhắn cũ, toàn là tin nhắn của những ngườibạn ở trường đại học, một vài tin nhắn của mấy người ở chỗ cô làm thêm rủ rê điclub.Ngón tay trỏ của Phương lướt nhẹ trên bàn phím điện thoại tới tin nhắn cuối cùng.Cô mở nó ra, đọc lại, rồi lại đóng lại. Cô ghét chính bản thân mình luôn tự nói phảixoá tin nhắn đó đi nhưng chẳng bao giờ làm nổi. Cô ghét chính bản thân mình khicố giành lại chiếc điện thoại khi Hà Anh doạ sẽ xoá nó đi. Tóm lại lí do lớn nhấtPhương ghét cái tin nhắn vớ vẩn đó vì cô muốn nhận được nó nhiều hơn và vì nó làtin nhắn cuối cùng người con trai đó gửi cho cô.Đứng trước tấm gương trong phòng tắm, Phương soạn một tin nhắn, cô nhìn nómột lúc, mặt ngây ra, nhìn chằm chằm nó rồi ấn nút save. Cô sẽ chẳng bao giờ cóđủ dũng cảm để gửi đi tin nhắn này.
“Vũ Phong, anh có còn nhớ được tênem?” ..
Phương là một cô gái Việt Nam, 22 tuổi và đang học tài chính kế toánnăm cuối ở UCL, một cái ngành được coi là rất có tiềm năng nhưng chính bản thâncô lại thấy nó nhàm chán. Phương thích làm việc vơí người thật hơn là suốt ngàyngồi đối mặt với Excel, với Word, với những con số buồn tẻ.Cuộc sống của Phương cũng giống như hàng ngàn du học sinh khác ở cái xứ sởlạnh lẽo này. Sáng sáng chạy vội đến trường, hôm nào cũng bỏ bữa sáng vì ngủdậy muộn. Học hành chăm chỉ bảy tiếng trên lớp rồi tan học lại đi mua đồ về nấunướng. Buổi tối ăn cơm xong nếu không ngồi nói chuyện với hai cô bạn cùngphòng thì Phương sẽ lại lùi về phòng mình, chúi mũi vào máy tính cho tới khi chìmvào giấc ngủ.
Phương sống trong một căn hộ xinh xắn gần khu Notting Hill cùngvới hai người bạn nữa.Một người là Vân Trang, sinh viên trường LSE khoa kinh tế. Trang nghiêm túc,mạnh mẽ, luôn biết những gì mình muốn, luôn nhìn rõ tương lai của mình. Quenbiết Vân Trang đã được bốn năm, từ những ngày đầu tiên đặt chân tới London,Phương đã cảm thấy Trang là một người rất kiên cường, nhìn rõ tất cả những conđường.Người thứ hai ở cùng nhà với Phương lại có tính cách hoàn toàn khác. Hà Anh hơnTrang một tuổi, là sinh viên khoa phát thanh ở trường Wesminster, nhí nhảnh vàlúc nào cũng đùa cợt được. Hà Anh mơ mộng, nhiều khi lạc quan quá đáng, nhiềukhi tin người quá đáng và lúc nào cũng gây ồn. Nhiều lúc chính Phương cũng cảmthấy khó chịu vì cái sự lãng mạn thái quá của Hà Anh. Tính cách của Phương ởgiữa Vân Trang và Hà Anh, một tính cách không nghiêng hẳn về bên nào cả. Trongcông việc Phương nghiêm túc tới phát sợ, trong học tập cô làm việc đúng hẹn vàđều đặn như một cái máy tính đã được lập trình trước cả ngàn năm. Bạn bè cùnglớp ai cũng ái ngại khi học nhóm với cô.Hà Anh nhiều lúc nói đùa có lẽ Phương đang tính năm tháng tuổi trẻ trôi qua trongđời bằng những cái deadlines. Những lúc ấy, Phương chỉ im lặng mỉm cười, bốnnăm ở London con người cô đã thay đổi biết chừng nào, không còn hồn nhiên vàngốc nghếch như trước đây nữa. Hai năm yêu và được yêu say đắm mãnh liệt, mộtnăm dành cho việc thương nhớ mối tình ấy, một năm tiếp theo day dứt vì nhận ravẫn còn yêu tình c ...