Danh mục

Truyện Cái bóng

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 150.84 KB      Lượt xem: 20      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ở các xứ nóng, ánh nắng gay gắt hơn ở nước chúng ta nhiều lắm. Dân cư da dẻ đỏ sẫm như màu gỗ gụ. Ở xứ nóng hơn nữa, họ còn bị hun cháy đến nỗi đen xì cả người ra. Nhà bác học kể trong chuyện này vừa từ những xứ lạnh tới sống ở những xứ phương Nam. Ông ta tưởng có thể dạo chơi như khi còn ở quê hương, nhưng lập tức phải bỏ ngay ý định ấy. Như những người biết nghĩ khác, ông ta phải ở tịt trong buồng. Các cửa đóng kín...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Cái bóng Cái bóngỞ các xứ nóng, ánh nắng gay gắt hơn ở nước chúng ta nhiều lắm. Dân cư da dẻ đỏsẫm như màu gỗ gụ. Ở xứ nóng hơn nữa, họ còn bị hun cháy đến nỗi đen xì cảngười ra.Nhà bác học kể trong chuyện này vừa từ những xứ lạnh tới sống ở những xứphương Nam. Ông ta tưởng có thể dạo chơi như khi còn ở quê hương, nhưng lậptức phải bỏ ngay ý định ấy. Như những người biết nghĩ khác, ông ta phải ở tịt trongbuồng. Các cửa đóng kín mít, nom cứ như cả nhà đang ngủ hoặc như một cái nhàhoang.Khốn hơn nữa, nhà ông bác học này ở lại bị nắng rọi vào suốt ngày, từ sáng chođến tối, thật không thể chịu được.Nhà khoa học của chúng ta là một chàng trai trẻ rất lực lưỡng, nhưng vì nóng nực,ông ta đã lâm vào một tình trạng đáng sợ. Ông ta gầy đi rất nhiều, và ngay cái bóngcủa ông ta cũng tọp đi. Chưa bao giờ nó lại bé đến thế, cũng chỉ tại cái nóng thiêungười.Chỉ có đến tối, khi mặt trời lặn, ông ta và cái bóng mới lại sức được đôi chút. Giờphút ấy thật là sung sướng. Đèn trong phòng vừa thắp lên, cái bóng hình như cũngvươn ra để lấy lại sức. Nhà bác học ra bao lơn làm vài động tác thể dục và đến lúccác vì sao lấp lánh trên trời thì ông tưởng mình sống lại.Lúc ấy, trên các bao lơn trong phố- ở các xứ nóng, nhà nào cũng có bao lơn, mọingười đều ra đấy hóng mát, ngay cả những người có nước da đen cũng vậy.Thợ giày, thợ may, ai cũng ra phố đi chơi.Người ta kê bàn ghế ra trước cửa, đâu đâu cũng có ánh đèn. Người chuyện trò, kẻca hát, kẻ đi xe, người đi bộ. Có những con la phi nước kiệu, nhạc đeo ở cổ kêuleng keng.Cảnh nhộn nhịp trong các phố diễn ra thiên hình vạn trạng. Chỗ này trẻ con đangđồng ca. Xa hơn, một người đội mũ bù dài, mặc áo thụng, đang đưa đám ma và,gần như tiếp ngay vào đó, là một đội kèn đồng đang vui vẻ đi đến chỗ hoà nhạc.Chỉ có mỗi ngôi nhà ở ngay trước cửa nhà ông bác học là vẫn im lặng.Chắc là nhà vẫn có người ở, nếu không các cây trồng ngoài ắt là không thể sống vàra hoa được. Phải có người tưới chứ!Chiều đến, cửa hé mở rất nhẹ nhàng, nhưng ngay cả những căn phòng trông rangoài phố cũng vẫn tối om. Từ phía nhà trong vọng ra tiếng âm nhạc.Nhà bác học của chúng ta cho rằng thứ âm nhạc ấy thật là tuyệt diệu, nhưng đấy cólẽ cũng chỉ là một ý kiến thôi, vì ông ta thấy cái gì ở xứ này cũng tuyệt diệu cả, trừcái nóng nực. Ông hỏi người chủ nhà xem nhà ai ở căn nhà trước cửa, nhưng ôngnày không hề biết, cũng chẳng nhìn thấy ai bên ấy bao giờ, còn tiếng nhạc thì ôngta cho là buồn tẻ một cách kinh khủng.- Chắc đấy là một người nào đó muốn chơi một bản nhạc quá khó đối với trình độmình, chơi không đạt nhưng vẫn cứ cố gắng.Một đêm, nhà bác học bỗng giật mình tỉnh dậy. Khi ngủ bao giờ ông ta cũng đểngỏ cửa sổ, và gió vẫn nâng nhẹ một góc rèm. Lúc ấy, ông ta trông thấy một ánhsáng kỳ lạ, lấp lánh trên bao lơn nhà trước cửa. Các đoá hoa nom giống như nhữngngọn lửa, màu sắc chói lọi, rực chiếu lên mặt một cô gái tuyệt đẹp đang đứng ởgiữa phố.Nhà bác học lóa cả mắt, nhưng phải nói rằng tỉnh giấc ông đã giương đôi mắt hơiquá nên việc ấy cũng không có gì là lạ.Ông nhảy ra khỏi giường, nấp sau cái rèm, nhìn sang nhà trước cửa. Người thiếunữ và cả luồng ánh sáng kỳ diệu đã biến mất. Chỉ có hoa là vẫn còn đẹp như trước.Cửa bao lơn hé mở, bên trong vọng ra một điệu nhạc mê hồn.Ai ở bên ấy nhỉ? Vào nhà bằng lối nào? Cửa đóng im ỉm, có cái nào mở ra phốđâu?Một tối kia, nhà bác học đang đứng trên bao lơn. Trong phòng, đằng sau ông cóthắp đèn, do đó, ông trông thấy cái bóng mình chiếu trên tường nhà trước mặt.Đúng, ông ta trông thấy cái bóng mình ở giữa những cây hoa trồng ngoài bao lơnvà mỗi lần ông cúi xuống nó cũng cúi xuống, ngoan ngoãn, đúng như các cái bóngkhác.- Có lẽ cái bóng của mình là kẻ độc nhất sống trong căn nhà ấy. Nó ngồi giữanhững cây hoa. Nhưng cửa bao lơn để ngỏ, sao nó không vào xem trong nhà cónhững gì rồi về kể lạu với mình?Ông pha trò. Được, được, cứ vào đi!Nói rồi ông ta gật gật cái đầu và cái bóng cũng gật theo.Thế nào, vào đi chứ, sao lại cứ đứng ì ra mãi thế?Ông ta đứng dậy và quay vào, buông rèm cửa xuống. Nhưng nếu có ai ở đây cũngsẽ trông thấy cái bóng cũng quay vào cửa bên kia và biến vào trong nhà.Ngày hôm sau, nhà bác học ra phố uống cà phê và đọc báo. Ra giữa quãng nắng,ông ta bỗng kêu lên:- Thế này là thế nào nhỉ? Mình không còn bóng nữa. Tối qua nó đã bỏ mình thật vàkhông quay lại nữa rồi. Mình sẽ ra sao nhỉ?Việc mất bóng làm ông ta thất đảm. Nếu chỉ mất cái bóng không thôi thì ông tacũng không đến nỗi lo, nhưng ông ta lại biết câu chuyện người mất bóng mà trẻcon xứ lạnh đứa nào cũng thích. Khi ông ta trở về, nếu kể lại chuyện này, chắc mọingười sẽ cho là ông rập khuôn theo một câu chuyện mà ai cũng biết cả và như thếthì thật là khó chịu vô cùng. Bởi vậy, ông quyết định không đả động gì đến chuyệnấy. Đó là thượng sách.Đến tối, ông lại ra bao lơn, sau lưng vẫn thắp đèn. Hết thu mình lại vươn mình ra,nhưng công toi. Cái bóng không hiện ra nữa. Nhà ...

Tài liệu được xem nhiều: