Nhìn gương mặt tiều tuỵ của Ngọc đang thiêm thiếp trong giấc ngủ mệt nhọc trên giường bệnh mà tôi nghe như cả trái tim mình đang quặn lên từng cơn đau nhói. Tôi thấy vô cùng hối hận vì đã quá ích kỷ trong mấy năm nay, để cho người vợ yêu thương của mình phải ôm ấp nỗi đau buồn theo năm tháng chất chồng, cho tinh thần suy nhược, cho thể chất hao mòn
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Âm hưởng một lời yêuÂm hưởng một lời yêu...Nhìn gương mặt tiều tuỵ của Ngọc đang thiêm thiếp trong giấc ngủ mệt nhọc trêngiường bệnh mà tôi nghe như cả trái tim mình đang quặn lên từng cơn đau nhói.Tôi thấy vô cùng hối hận vì đã quá ích kỷ trong mấy năm nay, để cho người vợ yêuthương của mình phải ôm ấp nỗi đau buồn theo năm tháng chất chồng, cho tinhthần suy nhược, cho thể chất hao mòn, đến đỗi phải mang chứng bệnh trầm kha,không dễ gì phục hồi nhanh chóng được. Thì ra, dù đã nhiều năm trôi qua rồi, mànàng vẫn chưa quên được mối tình cảm thiết tha của thời con gái. Tôi thấy thật khócó thể tha thứ cho mình, khi chỉ vì bản thân mà cố níu kéo, lưu giữ một hạnh phúckhông hiện hữu, một tình cảm đơn phương, một gia đình không trọn vẹn.Trước đây, tôi vẫn thầm hy vọng là, có một ngày nào đó, Ngọc sẽ cảm động trướctình cảm chân thành tha thiết của tôi. Bây giờ, tôi mới biết được là những hy vọngcủa mình chỉ là ảo mộng, và thời gian trôi qua, chỉ dần mòn giết chết bản thânnàng.Năm năm trước, tôi về Việt Nam kết hôn với Ngọc do sự sắp đặt của cha mẹ hainhà. Đám cưới xong tôi mới biết được là Ngọc bằng lòng làm vợ của tôi, khôngphải vì có chút tình cảm nào với tôi, mà chỉ vì muốn hy sinh để cho cha mẹ nàngvượt qua khỏi cơn ngặt nghèo, túng bấn. Mãi đến sau này, tôi lại tình cờ phát hiệnthêm rằng cái ngày vui vẻ hạnh phúc nhất của đời tôi, lại là ngày mà vợ tôi phảichịu không biết bao nhiêu là buồn khổ, phải rơi không biết bao nhiêu là nước mắt,khi cắn răng, cắt đứt mối tình đầu thơ mộng của mình, để về làm vợ một ngườikhông quen biết, chẳng thương yêu. Tôi biết phải làm sao đây khi mọi sự đã xảy rarồi, chỉ biết tự hứa với lòng là trong suốt cuộc đời này, sẽ thương yêu nàng hếtmực, sẽ chăm sóc nàng thật chu toàn, ngõ hầu bù đắp lại phần nào những mất mátkhổ đau mà nàng vừa gánh chịu.Khoảng gần một năm sau ngày cưới, Ngọc sang được Canada này để đoàn tụ vớitôi. Mới đây mà đã hơn bốn năm rồi. Trong suốt bốn năm trời, tôi lúc nào cũng cốgắng hết sức mình để mang đến hạnh phúc cho nàng, và để chứng minh cho Ngọcthấy rằng tôi thương yêu nàng nhiều lắm. Bốn năm dài đăng đẳng, tôi thật mỏi mònmong đợi một lần nghe được câu nói yêu thương của Ngọc, hay một lời gì đó cóthể cho tôi thấy rằng nàng đã không còn hối hận trong lòng về quyết định từ bỏ tấtcả những gì thân thương nhất trên đời, để sang bên này làm vợ của tôi. Nhưng, cảmột nụ cười âu yếm dành cho tôi hình như cũng không có, nói gì đến những câunói thương yêu, những lời không hối hận. Cái ý nghĩ cho rằng mình không phải làngười có thể mang được hạnh phúc đến với người mình thương yêu, quả thật đãlàm cho tôi đau lòng lắm. Nhưng biết trách ai bây giờ, tôi chỉ biết tự trách mình đãdại dột yêu thương, và thành hôn với một người chẳng dành cho mình một chút chitình cảm.Sự thật mà nói thì trong cuộc sống gia đình vợ tôi cũng là một người vợ đảm đang.Ở trong nhà, nàng chăm sóc cho tôi thật chu toàn. Bên ngoài, nàng làm việc rất vấtvả để chia xẻ khó nhọc với tôi. Hai năm trước, Ngọc còn sinh cho tôi một đứa congái thật kháu khỉnh, dễ thương. Không biết có phải chính vì bé Thu, con chúng tôi,mà tôi cứ mãi bám víu lấy cuộc hôn nhân không trọn vẹn của mình. Tôi còn muốnlưu giữ lại gì nữa đây, khi đã biết là Ngọc không thể nào quên được mối tình cũcủa nàng. Tôi còn hy vọng chi nữa chứ, khi đã hiểu ra rằng những ước mơ củamình sẽ không bao giờ trở thành sự thật. Hay tôi sợ mất mát gì chăng, khi sự thậtmình có từng sở hữu gì đâu để mà mất mát.Sau khi sinh bé Thu, Ngọc có vẻ được vui rất nhiều, chứ không còn u sầu nhưtrước nữa. Lúc đó, tôi đã hy vọng rất nhiều là sự ra đời của con thơ có thể trở thànhsợi tơ tình vương vấn, trói buột chúng tôi mãi bên nhau, và giúp cho Ngọc quên đinhững kỷ niệm của hôm nào. Nhưng, hy vọng kia đã tan thành mây khói sauchuyến về Việt Nam thăm nhà của vợ chồng con cái chúng tôi nửa năm về trước.Trong thời gian viếng thăm bên đó, có người cho tôi biết là Ngọc đã nhiều lần đitìm người tình cũ của nàng. Lúc ấy, có lần nàng hỏi tôi một số tiền, nói là để giúpđỡ bạn bè một số vốn mà buôn bán làm ăn. Tôi cũng không hỏi nhiều làm gì, dùsau, giúp đỡ bạn bè cũng là chuyện tốt. Sau này tôi mới biết được, bạn bè mà nàngnói chính là người đó. Nhưng, những chuyện đó thật ra cũng không đáng để cho tôihoài nghi vợ mình. Quả thật, dù sao đi nữa, thì anh ấy cũng là bạn của vợ tôi mà.Đã là bạn bè với nhau thì có gặp gỡ hay giúp đở tiền bạc cho nhau cũng đâu có chilà không đúng. Tuy có mơ hồ linh cảm ra được là Ngọc vẫn còn lưu giữ trong lòngrất nhiều tình cảm với người tình năm cũ, nhưng tôi không hề nghĩ rằng vợ tôi lạilàm ra chuyện gì có lỗi với chồng. Rồi một chuyện không hay xảy ra làm cho niềmtin của tôi lung lay tận gốc rễ, và những niềm hy vọng mà tôi ôm ấp bấy lâu nay,phút chốc bỗng tan biến thành mây khói.Hôm ấy, anh Hoàng, người yêu cũ của Ngọc, hẹn tôi ra quán để nói chuyện. Tôi, vìmuốn ...