Một chuyện tình… “-Đừng như vậy nữa được không em? Chúng ta…không thể tiếp tục yêu nhau nữa sao?”-Đôi tay của người đàn ông cao lớn run rẩy nắm lấy bàn tay của người con gái anh yêu thương. Cơn gió rét mướt thổi tung làn tóc bồng bềnh, những sợi tóc chạm tới cả gương mặt anh. Mùi hương vốn ngọt ngào mà trở nên đầy cay đắng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Anh ấy, tiểu thuyết và…tình yêuAnh ấy, tiểu thuyết và…tình yêuMột chuyện tình… “-Đừng như vậy nữa được không em? Chúng ta…không thể tiếp tục yêunhau nữa sao?”-Đôi tay của người đàn ông cao lớn run rẩy nắm lấy bàn tay củangười con gái anh yêu thương. Cơn gió rét mướt thổi tung làn tóc bồng bềnh,những sợi tóc chạm tới cả gương mặt anh. Mùi hương vốn ngọt ngào mà trở nênđầy cay đắng. Cái nhìn sắc lạnh trong đôi mắt, bàn tay bé bỏng cứ dần tuột khỏi tayanh, đôi môi nhỏ nhắn buông ra một câu từ biệt. Nỗi đau đớn cuộn trào trong lồngngực khi hình bóng của cô trộn lẫn trong dòng người đông đúc kia.Và anh trách, anh không trách cô, anh chỉ trách bản thân mình. Sai lầm vốn bắt đầutừ anh, và cô chỉ là người kết thúc những tháng ngày yêu thương lừa gạt đó màthôi. Có lẽ đã muộn màng, khi đến phút cuối cùng, anh chợt nhận ra rằng anh đãyêu cô…Bên bàn làm việc Thở phào nhẹ nhõm, Minh Anh ngả hẳn người ra ghế, tận hưởng cái cảmgiác khi kết thúc một câu chuyện dài. Mùi hoa oải hương nồng nàn khiến trí óc côvẫn còn vương vấn với cái kết của câu chuyện. Là một nhà văn trẻ, cũng nổi tiếngnhờ một vài tác phẩm thuộc dòng văn học mạng, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ đếnchuyện tìm một cái kết phù hợp với thị hiếu và nhu cầu của độc giả. Cô yêu thíchsự lãng mạn, sùng bái những câu chữ trau chuốt, mượt mà. Thỉnh thoảng, MinhAnh tự nhận thấy mình thật cực đoan khi nghĩ rằng kết thúc có hậu trong truyện cổtích thật nhảm nhí. Người ta cứ ca ngợi thứ tình yêu bất diệt, khi công chúa vàhoàng tử sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Nhưng sự thật là hoàng tử rồi sẽ trởthành vua, hoàng hậu thì yểu mệnh, rồi một ngày kia nhà vua sẽ bắt đầu một câuchuyện cổ tích khác, khi cưới cho mình một bà hai, để cô công chúa nhỏ có mộtmụ dì ghẻ độc ác.Cái kết của cô không lâm li bi đát như mấy bộ phim tâm lý, ítnhất là không có nhân vật nào bị chết vì ung thư hay máu trắng, nhưng rõ ràng làlàm phật lòng những độc giả tuổi teen khao khát thứ hạnh phúc tuyệt đối. Cô đơngiản là muốn viết một câu chuyện tình chân thực nhất, có thể chất chứa những đaukhổ, dằn vặt, những hờn ghen, lừa lọc dối trá, những ham muốn chiếm hữu tầmthường nhưng cũng chan chứa những rung động, yêu thương ngọt ngào… Cômuốn tác phẩm của mình phản ánh những sự thật trần trụi trong tình yêu, nhưngvới thái độ phản ánh mềm mỏng, nhẹ nhàng. Văn phong ấy có thể khiến nhữngngười viết theo trường phái hiện thực bực bội, nhưng lại là một thứ thuốc an thầncho những kẻ đang yêu. Điện thoại bàn chợt reo lên, cắt ngang mớ suy nghĩ hỗn độn trong tâm trí.Minh Anh uể oải, nhấc ống nghe lên:-“Alô?”-“Chị, hôm nay có rất nhiều bưu phẩm của chị, chị có muốn lấy ngay không ạ?”Ngoài viết văn, Minh Anh có hùn vốn với chị gái mở một cửa tiệm thời trangtương đối lớn. Trước đây thì từ việc sắp xếp nhân sự, lấy hàng hay quản lí trangbán hàng qua mạng đều do chị gái cô đảm nhận. Nhưng từ ngày bà chị “theo chồngbỏ cuộc chơi”, rồi có con gái đầu lòng, mọi chuyện lại đổ dồn lên đầu cô.-“Ừ, em để đó, lát chị qua”.Sau khoảng thời gian ngụp lặn với mớ cảm xúc hỗn độn của thế giới nhân vật trongcuốn sách của mình, cô cũng muốn ào tới cuộc sống hiện thực ngoài kia. Mở tủquần áo, chọn một chiếc váy trắng, vest đen, giày và chuỗi vòng màu đỏ. Cô khôngquen trang điểm, chỉ thoa nhẹ một lớp son bóng màu hồng cam rồi xách túi đingay.“ Le vent”Minh Anh còn đứng một hồi lâu trước cửa tiệm rồi mới bước vào. Tiệm quần áochẳng bao giờ vắng khách dù giá cả không phải là rẻ. Nghĩ đến điều đó, Minh Anhlại thấy vui vui trong lòng.-“Chị Minh Anh, chị tới lấy đồ ạ?” – cô nhân viên ở quầy tính tiền tươi cười.Minh Anh gật đầu. Cô kia vội vàng lấy từ tủ đồ ra rất nhiều hộp quà và thư bạnđọc. Để địa chỉ nhận thư bạn đọc là tiệm quần áo, chí ít cô cũng sẽ có nhiều độnglực tới đây hơn.“ Gửi chị Gió (là bút danh của Minh Anh)Em rất thích cấc tác phẩm của chị, nhất là nhân vật nam chính… Nhưng chị có thểđể cho những nhân vật của mình được có một cái kết có hậu được không. Họ yêunhau thật lòng, vậy tại sao lại không thể đến với nhau hả chị?...Trong cuốn sáchsắp phát hànhhành của chị, làm ơn, hãy cho tình yêu một cơ hội nữa, được không ạ?Dù sao thì em vẫn luôn ủng hộ các tác phẩm của chị.”Là một bức thư “đòi” một cái kết có hậu của một cô bé tuổi teen. Tiếc rằng cái kếtcho cuốn sách mới đã viết xong. Minh Anh bật cười khi tưởng tượng ra khuôn mặtcô bé khi đọc đến cái kết u buồn kia.-“Cô là... Gió?”Minh Anh giật mình quay lại, thì... suýt ngất khi chạm phải đôi mắt nồng ấm củachàng trai cao lớn. Anh chàng mặc vest màu xanh cobalt, đôi mắt sáng, hàng lôngmày nam tính đang nheo lại…Anh ta có vẻ gì đó, không, thực sự là rất giốngnguyên mẫu những nhân vật nam chính trong tác phẩm của cô. Cô tự nhéo mámình, đau nhói, rõ ràng là anh đang tồn tại, bằng da bằng thịt trước mắt cô. Rấtnhanh, cô nhận ra cái nhìn kỳ quặc của mình dành cho anh và ...