Truyện ngắn Anh Đào Rộ Nở
Số trang: 173
Loại file: pdf
Dung lượng: 777.03 KB
Lượt xem: 16
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
- Ối ! Đoan Hảo đi đâu mà biệt tích mấy năm nay vậy ? Giọng tíu tít reo vui, kèm theo nụ cười tươi rói trên môi Liên Quế khi cô vừa trông thấy Đoan Hảo . Và không để Đoan Hảo kịp trả lời, cô đã rối rít với người đàn ông bên cạnh. - Anh Khiết Nam ! đây là Đoan Hảo, bạn học cũ của em. Nháy mắt với Đoan Hảo, chỉ vào Khiết Nam, Liên Quế nói tiếp - Còn đây là... Đoan Hảo ngắt lời - Đây là Liên Quế phu quân phải không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Anh Đào Rộ Nởvietmessenger.com Yến Quỳnh Anh Đào Rộ Nở Chương 1- Ối ! Đoan Hảo đi đâu mà biệt tích mấy năm nay vậy ?Giọng tíu tít reo vui, kèm theo nụ cười tươi rói trên môi Liên Quế khi cô vừa trông thấy Đoan Hảo. Và không để Đoan Hảo kịp trả lời, cô đã rối rít với người đàn ông bên cạnh.- Anh Khiết Nam ! đây là Đoan Hảo, bạn học cũ của em.Nháy mắt với Đoan Hảo, chỉ vào Khiết Nam, Liên Quế nói tiếp- Còn đây là...Đoan Hảo ngắt lời- Đây là Liên Quế phu quân phải không ?Hai gò má Liên Quế ửng ửng đỏ . Cái tật ngày nào vẫn còn . Cô gật nhẹ với Đoan Hảo- Anh Khiết Nam làm việc chung với ta ở bệnh viện.Đoan Hảo và Khiết Nam gật đầu chào nhau . Nhìn hai vợ chồng bạn, Đoan Hảo bảo- Hai ông bà là đồng nghiệp với nhau thích nhỉ.Liên Quế lắc đầu, buông gọn- Thích gì ? Cãi nhau luôn đó.- Chẳng lẽ...- Thật mà.Liên Quế bổ sung- Anh Khiết là một người độc đoán.Khiết Nam tiếp lời vợ- Còn em là người ngang bướng.Đoan Hảo phán gọn- Mong rằng hai vị có độc đoán, ngang bướng gì cũng đừng làm ảnh hưởng đến bệnh nhân.Liên Quế tuyên bố- Mi đừng lo . Bọn tao là thầy thuốc yêu bệnh nhân nhất.Khiết Nam bông đùa- Và yêu nhau cũng chẳng kém.Liên Quế thẹn thùng liếc Khiết Nam- Cái anh này ! Nói thế không sợ Đoan Hảo cười.- Ta đang cười nè.Đoan Hảo đáp tỉnh bơ làm cho Liên Quế và Khiết Nam cũng bật cười . Nhìn Liên Quế, ĐoanHảo thấy bạn ngập tràn hạnh phúc . Gương mặt hồng hào, đôi mắt sáng long lanh . Liên Quếđẹp . Vẻ đẹp mặn mà chín muồi của người thiếu phụ đầy xuân sắc.Gặp lại Liên Quế, Đoan Hảo nghe lòng nao nao nhớ lại quảng đời đi học, phút chốc muộn phiềnnhư tạm lắng.Liên Quế hối hả mở cửa đưa Đoan Hảo vào nhà.- Sao mi biết ta ở đây ? Chờ nãy giờ có lâu không ?- Ghé nhà, nghe bác gái nói, ta đến đây ngay . Tìm phòng mạc của hai ông bà thì có khó gì.Liên Quế giải thích- Ngoài giờ ở bệnh viện, mình với anh Khiết Nam tranh thủ làm thêm.Đoan Hảo đồng tình- Mừng cho mi với anh Khiết Nam . Mở phòng khám bệnh cho bệnh nhân thì tốt chứ sao.- Còn mi, mấy năm nay ở đâu ? Sao không viết thư cho ta ? Mi tệ lắm nghe Đoan Hảo.Nghe Liên Quế vừa hỏi vừa trách một hơi dài, Đoan Hảo không biết trả lời thế nào . Tình thânthiết giửa hai người vẫn còn mãi như xưa, nhưng giờ đã có bóng một người đàn ông chen vào .Khiết Nam đứng đó .Đoan Hảo ngần ngừ . Ngày nào chung lớp, Đoan Hảo và Liên Quế thườngquan tâm, gắng bó nhau . Liên Quế sôi nổi, tốt bụng, dễ thương . Đoan Hảo hiền lành, nhỏ nhẹ .Cả hai luôn tâm sự với nhau . Có những chuyện Đoan Hảo không bao giờ thổ lộ với mẹ, nhưnglại kể cho Liên Quế nghe . Tình thân như ruột thịt . Thế mà hai người lại bặt tin nhau hàng mấynăm trời.Đoan Hảo dằn vặt, trách mình vô tâ với Liên Quế . Không biết Liên Quế có hiểu không ? ĐoanHảo muốn quên tất cả nên chẳng nói gì với Liên Quế.Giờ đây ngồi bên bạn, nành thấy nhói lòng, đôi mắt chợt rưng rưng . Sao cuộc đời nàng giông tốcứ mãi phủ vây ?- Hồi sáng này ở thành phố, giờ đã trôi dạt đến đây.Một lần nửa lạc lõng bơ vơ, Đoan Hảo không biết phải đi đâu, về đâu . Đoan Hảo nhất quyếtkhông trở lại quê nhà, vì nơi ấy đầy rẩy buồn phiền . Nổi đau kinh khiếp mà nàng cố quên . Nàngmuốn hét thật to cho kinh động đất trời . Sao cuộc đời nàng u ám đến thế ?Giá như còn mẹ , Đoan Hảo còn có niềm an ủi, vổ về . Vì ai mà mẹ chết ? Đoan Hảo mím chặtmôi, cố ngăn tiếng khóc.Không lẽ Đoan Hảo lại đâm đầu vào xe hơi lần nửa ? Chắc lại một bác sĩ Thúc Bằng khác xuấthiện . Ôi ! Phải chi lần ấy tài xế là một gã say rượu nào đó mà không phải là bác sĩ Thúc Bằng.Lang thang ra bến xe, Đoan Hảo như kẻ mộng du . Xe đậu, xe chạy tấp nập . Người đông nghịtlên xe, xuống xe mà sao chẳng có một người thân . Đoan Hảo thẩn thờ ngó mông lung . Chuyếnxe chạy thành phố Hồ Chí Minh- Bến Tre đập vào mắt nàng.Liên Quế cô bạn thân một thời ở trường trung học Y tế bị lãng quên bao năm chợt hiện hửutrong tâm trí . Không chần chừ, Đoan Hảo mua vé đi Bến Tre.Hẳn là Liên Quế sẽ ngạc nhiên lắm trước sự xuất hiện bất ngờ của Đoan Hảo . Liên Quế bâygiờ ra sao ? Đã năm năm rồi, hai người không liên lạc.Xe chạy, Đoan Hảo thẫn thờ . Trong lúc bối rối cô đơn tuyệt vọng, nàng tìm đến bạn cũ màkhông biết Liên Quế có còn ở quê nhà, hay đã lấy chồng và đi xa ?Đến bến phà, Đoan Hảo xuống xe qua phà . Dòng sông mênh mông xuôi chảy . Đoan Hảo muốnnhảy ùm xuống nước, vĩnh viển bỏ lại đất trời, bỏ lại trần gian đầy cay đắng.Nhưng Đoan Hảo đâu thể hành động khi nơi đây đông người . Thế là nàng không chìm vàodòng sông sâu thẩm kia mà mất hút như mong muống, mà giờ đây lại ngồi bên cạnh Liên Quế.- Mời Đoan Hảo uống nước.Khiết Nam, người chồng rất mực lịch sự của Liên Quế đã mang ra mấy ly nước dừa tươi tinhkhiết đặt trên bàn rồi bảo vợ tiếp bạn.Liên Quế ân cần- Uống nước dừa đi Đoan Hảo, và cho ta biết mi từ đâu đến đây ?- Sài Gòn. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Anh Đào Rộ Nởvietmessenger.com Yến Quỳnh Anh Đào Rộ Nở Chương 1- Ối ! Đoan Hảo đi đâu mà biệt tích mấy năm nay vậy ?Giọng tíu tít reo vui, kèm theo nụ cười tươi rói trên môi Liên Quế khi cô vừa trông thấy Đoan Hảo. Và không để Đoan Hảo kịp trả lời, cô đã rối rít với người đàn ông bên cạnh.- Anh Khiết Nam ! đây là Đoan Hảo, bạn học cũ của em.Nháy mắt với Đoan Hảo, chỉ vào Khiết Nam, Liên Quế nói tiếp- Còn đây là...Đoan Hảo ngắt lời- Đây là Liên Quế phu quân phải không ?Hai gò má Liên Quế ửng ửng đỏ . Cái tật ngày nào vẫn còn . Cô gật nhẹ với Đoan Hảo- Anh Khiết Nam làm việc chung với ta ở bệnh viện.Đoan Hảo và Khiết Nam gật đầu chào nhau . Nhìn hai vợ chồng bạn, Đoan Hảo bảo- Hai ông bà là đồng nghiệp với nhau thích nhỉ.Liên Quế lắc đầu, buông gọn- Thích gì ? Cãi nhau luôn đó.- Chẳng lẽ...- Thật mà.Liên Quế bổ sung- Anh Khiết là một người độc đoán.Khiết Nam tiếp lời vợ- Còn em là người ngang bướng.Đoan Hảo phán gọn- Mong rằng hai vị có độc đoán, ngang bướng gì cũng đừng làm ảnh hưởng đến bệnh nhân.Liên Quế tuyên bố- Mi đừng lo . Bọn tao là thầy thuốc yêu bệnh nhân nhất.Khiết Nam bông đùa- Và yêu nhau cũng chẳng kém.Liên Quế thẹn thùng liếc Khiết Nam- Cái anh này ! Nói thế không sợ Đoan Hảo cười.- Ta đang cười nè.Đoan Hảo đáp tỉnh bơ làm cho Liên Quế và Khiết Nam cũng bật cười . Nhìn Liên Quế, ĐoanHảo thấy bạn ngập tràn hạnh phúc . Gương mặt hồng hào, đôi mắt sáng long lanh . Liên Quếđẹp . Vẻ đẹp mặn mà chín muồi của người thiếu phụ đầy xuân sắc.Gặp lại Liên Quế, Đoan Hảo nghe lòng nao nao nhớ lại quảng đời đi học, phút chốc muộn phiềnnhư tạm lắng.Liên Quế hối hả mở cửa đưa Đoan Hảo vào nhà.- Sao mi biết ta ở đây ? Chờ nãy giờ có lâu không ?- Ghé nhà, nghe bác gái nói, ta đến đây ngay . Tìm phòng mạc của hai ông bà thì có khó gì.Liên Quế giải thích- Ngoài giờ ở bệnh viện, mình với anh Khiết Nam tranh thủ làm thêm.Đoan Hảo đồng tình- Mừng cho mi với anh Khiết Nam . Mở phòng khám bệnh cho bệnh nhân thì tốt chứ sao.- Còn mi, mấy năm nay ở đâu ? Sao không viết thư cho ta ? Mi tệ lắm nghe Đoan Hảo.Nghe Liên Quế vừa hỏi vừa trách một hơi dài, Đoan Hảo không biết trả lời thế nào . Tình thânthiết giửa hai người vẫn còn mãi như xưa, nhưng giờ đã có bóng một người đàn ông chen vào .Khiết Nam đứng đó .Đoan Hảo ngần ngừ . Ngày nào chung lớp, Đoan Hảo và Liên Quế thườngquan tâm, gắng bó nhau . Liên Quế sôi nổi, tốt bụng, dễ thương . Đoan Hảo hiền lành, nhỏ nhẹ .Cả hai luôn tâm sự với nhau . Có những chuyện Đoan Hảo không bao giờ thổ lộ với mẹ, nhưnglại kể cho Liên Quế nghe . Tình thân như ruột thịt . Thế mà hai người lại bặt tin nhau hàng mấynăm trời.Đoan Hảo dằn vặt, trách mình vô tâ với Liên Quế . Không biết Liên Quế có hiểu không ? ĐoanHảo muốn quên tất cả nên chẳng nói gì với Liên Quế.Giờ đây ngồi bên bạn, nành thấy nhói lòng, đôi mắt chợt rưng rưng . Sao cuộc đời nàng giông tốcứ mãi phủ vây ?- Hồi sáng này ở thành phố, giờ đã trôi dạt đến đây.Một lần nửa lạc lõng bơ vơ, Đoan Hảo không biết phải đi đâu, về đâu . Đoan Hảo nhất quyếtkhông trở lại quê nhà, vì nơi ấy đầy rẩy buồn phiền . Nổi đau kinh khiếp mà nàng cố quên . Nàngmuốn hét thật to cho kinh động đất trời . Sao cuộc đời nàng u ám đến thế ?Giá như còn mẹ , Đoan Hảo còn có niềm an ủi, vổ về . Vì ai mà mẹ chết ? Đoan Hảo mím chặtmôi, cố ngăn tiếng khóc.Không lẽ Đoan Hảo lại đâm đầu vào xe hơi lần nửa ? Chắc lại một bác sĩ Thúc Bằng khác xuấthiện . Ôi ! Phải chi lần ấy tài xế là một gã say rượu nào đó mà không phải là bác sĩ Thúc Bằng.Lang thang ra bến xe, Đoan Hảo như kẻ mộng du . Xe đậu, xe chạy tấp nập . Người đông nghịtlên xe, xuống xe mà sao chẳng có một người thân . Đoan Hảo thẩn thờ ngó mông lung . Chuyếnxe chạy thành phố Hồ Chí Minh- Bến Tre đập vào mắt nàng.Liên Quế cô bạn thân một thời ở trường trung học Y tế bị lãng quên bao năm chợt hiện hửutrong tâm trí . Không chần chừ, Đoan Hảo mua vé đi Bến Tre.Hẳn là Liên Quế sẽ ngạc nhiên lắm trước sự xuất hiện bất ngờ của Đoan Hảo . Liên Quế bâygiờ ra sao ? Đã năm năm rồi, hai người không liên lạc.Xe chạy, Đoan Hảo thẫn thờ . Trong lúc bối rối cô đơn tuyệt vọng, nàng tìm đến bạn cũ màkhông biết Liên Quế có còn ở quê nhà, hay đã lấy chồng và đi xa ?Đến bến phà, Đoan Hảo xuống xe qua phà . Dòng sông mênh mông xuôi chảy . Đoan Hảo muốnnhảy ùm xuống nước, vĩnh viển bỏ lại đất trời, bỏ lại trần gian đầy cay đắng.Nhưng Đoan Hảo đâu thể hành động khi nơi đây đông người . Thế là nàng không chìm vàodòng sông sâu thẩm kia mà mất hút như mong muống, mà giờ đây lại ngồi bên cạnh Liên Quế.- Mời Đoan Hảo uống nước.Khiết Nam, người chồng rất mực lịch sự của Liên Quế đã mang ra mấy ly nước dừa tươi tinhkhiết đặt trên bàn rồi bảo vợ tiếp bạn.Liên Quế ân cần- Uống nước dừa đi Đoan Hảo, và cho ta biết mi từ đâu đến đây ?- Sài Gòn. ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Anh Đào Rộ Nở truyện ngắn văn học Việt Nam hiện đại tiểu thuyết truyện ngắn Việt Nam Yến QuỳnhGợi ý tài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 373 12 0 -
6 trang 246 0 0
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 149 6 0 -
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 106 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 2 (Tập 2)
78 trang 95 4 0 -
4 trang 81 0 0
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 1 (Tập 1)
74 trang 80 3 0 -
6 trang 59 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 58 0 0 -
8 trang 53 0 0
-
3 trang 47 0 0
-
2 trang 46 0 0
-
3 trang 45 0 0
-
Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư (In lần thứ 20): Phần 1
89 trang 44 0 0 -
Thơ Xuân Diệu giai đoạn 1932-1945 - Những cách tân nghệ thuật: Phần 2
53 trang 43 0 0 -
12 trang 43 0 0
-
344 trang 43 0 0
-
2239 trang 41 0 0
-
Kí túc xá trường Sân khấu Điện ảnh
6 trang 38 0 0 -
3 trang 36 0 0