Danh mục

Truyện ngắn: Anh trai tôi

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 210.17 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thật ra anh không hề hiểu được đại học là gì, nhưng anh hiểu, em trai đã mang lại cho cả nhà niềm tự hào vì cả làng chỉ có mỗi mình tôi đậu đại học. Chính sách kế hoạch hóa gia đình là mỗi nhà chỉ được có từ một đến hai con nhưng gia đình tôi lại sinh tôi ra là đứa con thứ ba mà không ai có ý kiến gì cả, không phải do nhà tôi có thế lực gì, đơn giản một điều do anh trai tôi bị bệnh thiểu năng trí tuệ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn: Anh trai tôiAnh trai tôiThật ra anh không hề hiểu được đại học là gì, nhưng anh hiểu, em traiđã mang lại cho cả nhà niềm tự hào vì cả làng chỉ có mỗi mình tôi đậuđại học. ***Chính sách kế hoạch hóa gia đình là mỗi nhà chỉ được có từ một đến hai connhưng gia đình tôi lại sinh tôi ra là đứa con thứ ba mà không ai có ý kiến gìcả, không phải do nhà tôi có thế lực gì, đơn giản một điều do anh trai tôi bịbệnh thiểu năng trí tuệ.Vì muốn có con trai nối dõi tông đường, bố mẹ nhất quyết sinh thêm đứa nữalà tôi mặc dù gia đình tôi chẳng khá giả gì. Ngôi vị của anh trai ở nhà thật trớtrêu. Chị gái tôi xinh đẹp. Còn tôi là con trai út, đương nhiên được chiềuchuộng nhất nhà.Lúc Tôi còn nhỏ, vì lo lắng anh sẽ làm đau em nhỏ nên ba mẹ không chophép anh đụng vào người em, thậm chí không được đến gần em, nếu đến gầnem thì anh sẽ bị ăn roi ngay lập tức. Anh thường len lén ngồi chồm hỗm ởđằng xa nhìn em, thấy em trai mình liền cười đến nỗi nước dãi, nước mũichảy lòng thòng...Hôm sinh anh ra, trời đổ mưa rất to giống như ông trời đang khóc nức nở vìthương cho số phận một sinh linh mới chào đời. Anh vẫn giống như tất cảnhững đứa trẻ bình thường khác, được cưng chiều hết mực, là niềm tự hàocủa ba và bà nội.Mẹ tôi là một người phụ nữ tội nghiệp.Thật ra bi kịch chỉ bắt đầu từ năm mànhững đứa trẻ xấp xỉ tuổi anh đã biết nói, biết đi, còn anh lại ngồi đực ra giữanhà, không nói nổi một từ nào. Sau khi đi khám mới phát hiện ra anh bị bệnhvề não, bà nội trút hết giận hờn lên người mẹ, bao nhiêu tủi nhục đắng caymẹ lại đổ hết lên người anh. Anh trở thành cái gai trong mắt mọi người, chỉcần một chuyện nhỏ thôi thì anh cũng lãnh đủ đòn roi.Đầu tóc anh lúc nào cũng rối bù mặc dù đã được cắt rất ngắn, anh gặp ai cũngcười cười ngây dại, cũng chả ngại ngần tè trước mặt mọi người. Anh là trungtâm cho bọn trẻ trong làng trêu chọc, bọn trẻ không bao giờ cho anh chơichung còn lấy anh ra làm trò đùa. Mắt anh nhìn đăm đăm vào bọn trẻ đangchơi đùa phía trước nhà với một ánh mắt khao khát đến cháy bỏng, đến cả bamẹ tôi cũng không cho tôi chơi cùng anh nữa là bọn trẻ trong làng.Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọntrẻ chơi cùng tôi không đứa nào có người anh như tôi. Khi tôi đến tuổi đi họcthì bị các bạn học gọi là em thằng khùng. Nghe mấy từ đó tôi cảm thấy ấmức đến cùng cực, cho nên hễ trông thấy anh trai bệnh tật của mình thì tronglòng tràn đầy chán ghét, khó chịu. Chính vì vậy mà tôi không bao giờ tươitỉnh với anh, chưa bao giờ chủ động nói chuyện với anh, càng không bao giờgọi Anh!, khi phải trao đổi với anh, tôi gào là chủ yếu. Anh trai khát khaođược giống như tất cả những người anh khác, được em mình gọi một tiếngAnh!Một lần lại vì mấy tiếng em thằng khùng đó mà tôi đã đánh lộn với đứa bạnhọc. Tôi bị nó đè lên người, rồi bỗng nhiên thấy người nó nhẹ bẫng, thì ra anhtrai tôi đã ra tay. Tôi chưa bao giờ thấy anh trai mình khỏe đến thế, nhấcbổng thằng nhóc kia lên không trung rồi ném mạnh xuống đất. Thằng nhóctức khắc gào khóc ầm ĩ. Tôi thấy sợ hãi, gây họa rồi! Ba nhất định sẽ đánhmình.Ba tôi lửa giận bốc phừng phừng, ba bắt tôi và anh quỳ gối một hàng trướcsân, ba lấy ngọn roi đánh vào anh trai, vừa đánh vừa chửi. Anh tuy khùng,nhưng vẫn biết đau, anh nhảy nhỏm lên chạy trốn ngọn roi, miệng phát ranhững tiếng lắp bắp sợ hãi:-Đau... đau...Vậy mà lúc ba chuyển ngọn roi sang đánh tôi, lúc ngọn roi giáng xuống thìlúc này chỉ thấy anh như cái lò xo bật từ dưới đất lên, anh liền nằm sấp đè lênngười tôi, cắn răng chịu đau nói:- Đánh...đánh conCánh tay của ba trên không trung thõng xuống. Ba tôi bất ngờ ôm anh em tôivào vào lòng khóc thảm thiết.Một ngày mùa đông nọ trời đột ngột đổ mưa, mẹ sai anh mang áo mưa chotôi. Có lẽ trên đường đến trường anh đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trôngnhư con khỉ lấm bùn, anh đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớngẩn, miệng còn gọi tôi: Em... mưa.... Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích,tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận anh khủng khiếp, hận anh không biếtđiều, hận anh làm tôi xấu hổ, càng hận thằng bạn học cầm đầu trêu chọc.Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước anh, tôi chộp cây thước to bảntrước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị nó tránh được. Nó xôngtới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải làđối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Anh thường ngày vốn rất chậmchạp vậy mà lúc này, chỉ nghe một tiếng vù kéo dài từ bên ngoài lớp học,anh giống như một đại hiệp bay ào vào, một tay tóm cổ nó, đẩy ra tận ngoàicửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Anh dùnghai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khócgọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Anhkhông thèm để ý, ném mạnh nó xuống đất. Bọn bạn học tôi đều đờ hết cảngười.Anh vì tôi gây ra đại hoạ, anh lại làm nh ...

Tài liệu được xem nhiều: