Chuyến tàu đêm. Cô gái ngồi bên cạnh. Giọt nước mắt thoáng qua, và những cảm xúc không thể nào quên được... 1. Chuyến tàu đêm Quang gắng hết sức chạy thật nhanh về phía đoàn tàu đang kéo còi inh ỏi, báo hiệu sắp chuyển bánh, lòng rủa thầm thằng Dũng. Quang đã giục nó đi sớm một chút cho thoải mái, nó lại khăng khăng khẳng định chuyến tàu về đêm này bao giờ cũng chậm, giờ thì ra nông nỗi này đây...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Bí mật của hạnh phúcBí mật của hạnh phúcChuyến tàu đêm. Cô gái ngồi bên cạnh. Giọt nước mắt thoáng qua, và nhữngcảm xúc không thể nào quên được...1. Chuyến tàu đêmQuang gắng hết sức chạy thật nhanh về phía đoàn tàu đang kéo còi inh ỏi, báo hiệusắp chuyển bánh, lòng rủa thầm thằng Dũng. Quang đã giục nó đi sớm một chútcho thoải mái, nó lại khăng khăng khẳng định chuyến tàu về đêm này bao giờ cũngchậm, giờ thì ra nông nỗi này đây. Cũng may ông trời thương Quang hiền lành tốtbụng, nên vừa lúc nó bước cả 2 chân lên toa tàu thì tàu bắt đầu chạy. Hú hồn.Quang tìm chỗ ngồi của mình, ghế 34. Sắp đặt hành lý xong xuôi đâu vào đấy, nómới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế, kịp nhận ra hàng xóm của mình là một cônhóc tóc cột cao, quàng chiếc khăn voan mỏng màu đỏ, đang đeo earphone, ánhmắt nhìn ra phía cửa sổ, không quan tâm đến những tiếng ồn ào xung quanh. Đếnnỗi khi nhân viên của tàu đến soát vé, cô cũng không hề hay biết. Sợ chú soát véchờ lâu, Quang kéo nhẹ tay áo của cô nhóc. Cô nhóc quay sang, biết ý liền đưa véra để kiểm tra, không quên nói với Quang một câu cụt lủn: “Cảm ơn”.Quang ấp úng. Không phải vì lời cảm ơn của một cô gái xinh đẹp. Vâng, cô nhóchàng xóm của Quang rất xinh. Nước da trắng, chiếc mũi dọc dừa, khuôn mặt tráixoan và đôi mắt đen tròn. Nhưng đôi mắt ấy lại đang ngấn nước. Quang khôngnhìn nhầm. Rõ ràng lúc quay sang đưa vé tàu, Quang đã nhìn thấy đôi mắt của côđang ngấn lệ. Cô khóc.Không hiểu sao, cả đêm hôm ấy trên chuyến tàu, Quang đã không ngủ được.Chẳng phải vì sắp được về lại Hà Nội sau hai tuần vào Vinh chơi nhà thằng bạncùng lớp đại học, cũng không phải vì trước khi lên tàu nhận được tin MU vừathắng West Ham 3 – 0. Quang giật mình. Hình như vì cô nhóc và những giọt nướcmắt của cô thì phải. Đang suy nghĩ mông lung thì chợt có cái gì đó nặng trịch trênvai Quang. Không cần quay sang cũng biết, cô nhóc đang gục đầu vào vai nó ngủthiếp đi. Tự nhiên Quang thấy tai nóng bừng, tim đập mạnh. Đây là lần đầu tiên nógần với một cô gái như vậy. Rất gần và cảm giác có gì đó quen thuộc. Nó khôngdám cử động, giữ nguyên tư thế đó cho đến khi cô hàng xóm tỉnh giấc lúc gầnsáng. Vẻ bối rối hiện lên rõ trên khuôn mặt xinh xắn của cô. Nhưng sau cái gật đầunhẹ của Quang, cô nhóc đã nhanh chóng bắt chuyện. Thật bất ngờ, cô thích bóngđá - đúng niềm đam mê của Quang....- Anh thích đội nào?- MU. Tối qua MU thắng West Ham 3-0 đấy. Quang hào hứng- Em không ghét MU. Nhưng em thích Liverpool hơn. Tuy độ này phong độ cógiảm sút, nhưng “Đẳng cấp là mãi mãi”, anh có nghĩ thế không?Cô nhóc nháy mắt tinh quái. Quang nhìn vào chiếc huy hiệu hình tròn có in biểutượng của Liverpool gắn trên cặp cô. Hóa ra là cô thích Liverpool. Thấy Quangnhìn vào chiếc huy hiệu, cô nhóc gỡ nó ra khỏi cặp, giơ lên:- Anh thấy đẹp không? Ở nhà em có cả hộp những cái thế này. Mỗi ngày em lạiđeo một cái khác nhau để thay đổi. Nếu anh thích, em tặng anh đấy.Cô đặt chiếc huy hiệu nhỏ ấy vào lòng bàn tay Quang. Quang nhớ ra mình cũng cómột chiếc huy hiệu của MU gắn nơi cặp, định gỡ ra tặng lại cô nhóc nhưng đúnglúc đó, tàu đã đỗ xịch lại nơi sân ga. Quang nắm chặt món quà, rồi đứng lên lấyhành lý cho cô hàng xóm kì lạ. Sau một hồi chen lấn, xô đấy trên tàu, Quang cũngmang được đống hành lý của cả hai đứa xuống sân ga. Cô nhóc cảm ơn Quang rồikéo chiếc va-li màu đỏ, bước đi nhanh. Đến lúc ấy Quang mới giật mình gọi vớitheo:- Tên em là gì?- Cẩm Vân – cô quay lại, nhìn Quang mỉm cười rồi hòa vào dòng người đangxuống tàu.2. NhớSau chuyến tàu ấy, không phút nào Quang không nghĩ đến Vân. Nhưng tất cảnhững gì Quang biết về cô chỉ là cái tên. Chấm hết. Số điện thoại không, trườnghọc cũng không. Nó thầm trách sao mình ngốc vậy, ngồi cả đêm bên cạnh người tamà không chịu hỏi, chỉ biết đến bóng đá, bóng đá, đến giờ mới hối hận. Vừa mânmê trong tay chiếc huy hiệu tròn có logo đội bóng Liverpool của Vân, vừa nghĩlinh tinh, Quang không biết là chuông đã reo báo hiệu hết giờ. Dũng ngồi bên cạnhhích nhẹ vào người nó:- Về kìa. Dạo này mày làm sao mà cứ như người mất hồn thế?- Không sao, về thôi.Quang cầm cuốn vở nhét vào cặp rồi đứng lên đi thẳng, mặc cho Dũng ngơ ngácrồi hớt hải đuổi theo.- Này, nghe đồn bạn Gia Nhi lớp ngân hàng hỏi thăm mày đấy. Cái thằng, nhìn vậymà đào hoa ra phết.- Vậy hả?- Thản nhiên thế mày? Hoa khôi lớp ngân hàng chứ chẳng đùa đâu. Đừng bảo màykhông biết cô ấy đấy nhé.Tất nhiên là Quang biết Đặng Gia Nhi, cũng biết cô ấy là hoa khôi lớp Ngân hàng,nhưng giờ thì Quang đâu còn tâm trí nghĩ về ai ngoài cô gái trên chuyến tàu đêmhôm ấy nữa.3. Gặp lạiĐội bóng đá của trường có trận giao hữu với bên Kinh Tế. Là đội trưởng, Quangchịu trách nhiệm dẫn đội cùng đội cổ vũ đi thi đấu. Tuy tính chất là cuộc giao hữu,nhưng đội nào cũng nỗ lực hết mình để giành chiến thắng trong sự hò reo cổ vũcủa cổ động viên hai bên. Kết quả hòa 2-2 không ...