Nơi ấy là một bãi biển nhà quê, anh đã gặp nàng hơn năm năm trước. Mùa hè đó, bạn bè người rủ anh đi Sầm Sơn, người lại chèo kéo anh đi Đồ Sơn, anh từ chối hết. Anh chán cảnh những bãi biển sầm uất đông người với những mông, những đùi. Tự nhiên đến cuối mùa tắm, anh chợt nhớ đến một người bạn thân của mình hồi còn ở trong quân ngũ, quê ở một làng ven biển.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Biển của một thời Biển của một thờiNơi ấy là một bãi biển nhà quê, anh đã gặp nàng hơn năm năm trước. Mùa hè đó, bạn bèngười rủ anh đi Sầm Sơn, người lại chèo kéo anh đi Đồ Sơn, anh từ chối hết. Anh cháncảnh những bãi biển sầm uất đông người với những mông, những đùi. Tự nhiên đến cuốimùa tắm, anh chợt nhớ đến một người bạn thân của mình hồi còn ở trong quân ngũ, quê ởmột làng ven biển. Anh có một tuần rảnh rỗi, để sau đó đi biệt phái mãi Tây Nguyên hainăm. Thế là anh khăn gói tìm đến nhà người bạn.Bạn anh mừng lắm. Cả gia đình bạn đón anh nồng hậu, chân tình. Anh bảo bạn: “Ngàymai tôi sẽ đi đánh cá với ông”. Bạn anh cười: “Được. Cậu cũng nên đi để biết người dânbiển lao động thế nào”. Mùa này, ngoài biển động, người dân ở đây ít đi khơi, mà chỉđánh bắt bằng các phương tiện đơn giản gần bờ. Anh theo bạn dậy từ sớm ra biển. Nướctriều lên cao còn chưa rút. Người đánh cá đẩy những chiếc lưới vét gọng dài. Khi ra xa,nước ngập, họ phải đi bằng đôi cà khoeo. Anh không đi được, thế là đành đứng ở chỗnước nông mà nhìn. Trong màn sương buổi sáng, nhìn họ như những chú sếu lêu nghêutrên mặt nước. Nghịch nước chán, anh quay lên bãi cát. Đúng lúc ấy, anh thấy nàng.Nàng không xinh nhưng tỏ ra rất có duyên trong bộ đồ tắm một mảnh màu đỏ, anh kịpnhận ra ngay điều đó. Nàng đi rón rén trên mặt cát, hình như để nghe ngóng chính mình,thỉnh thoảng nàng ngoảnh đầu nhìn những vết chân mình in trên cát. Cậu bé con, chắccon nàng, nhảy lơn xơn quanh mẹ. Buổi sáng tinh mơ, ngoài biển toàn những người laođộng., thành ra chỉ có anh và mẹ con nàng là người tắm. Nàng khẽ so vai, không hiểu vìcái se lạnh của buổi sớm hay nàng làm điệu bộ ra thế. Anh ngồi bệt xuống cát hướng rabiển, quay lưng lại phía mẹ con nàng, song bằng cảm quan, anh vẫn biết được mẹ connàng đang chơi bong với nhau trên bãi cát. Cậu bé đá quả bong nhựa để nàng bắt rồi tunglại cho nó và nó vừa đá vừa cười khanh khách. Nàng hình như cũng cảm thấy mình đangbị dò xét nên chỉ cười nho nhỏ, song thỉnh thoảng lại lên giọng khuyến khích con. Anhthầm nghĩ, nếu mình cứ ngồi mãi thế này thì thành Gia-ve mất, bèn vùng đứng dậy, laongười xuống nước, sải tay bơi một chập ra ngoài xa. Từ ngoài ấy, anh đứng lén nhìn vào.Nàng và con thôi chơi bóng. Nàng lội xuống nước, dò dẫm từng bước, co ro một lát, rồingồi thụp xuống vã nước lên người. Hình như nàng khẽ kêu lên thì phải. Khi đã dạnnước, nàng quay lưng về phía biển, cụm tay té nước lên cậu con trai đang hò hét bên mépnước. Tự nhiên anh mủm mỉm cười một mình. Anh bỏ mặc nàng vui đùa với đứa con, đixem những người đánh cá vét lưới. Bạn anh cười hỏi: “Thế nào, cậu có đánh được con cánào không?”. Anh thật thà: “Thì tôi có lưới gì đâu mà ông hỏi rỡn tôi vậy?”. Bạn anhcười, hất cái nhìn về phía nàng: “Có con cá sộp trên kia kìa, ông cần gì phải lưới”. Lúc ấyanh mới ớ người ra, bèn lắc đầu cười: “Tính tôi thật thà…. Cậu cũng tinh quái lắm”. Bạnanh: “Cũng không bằng ông”. Cả hai cùng cười vang. Lúc ấy nhìn ra biển, anh thấy biểntuyệt vời làm sao. Rồi anh như quên đi tất cả, anh sà vào đám ngư dân đang vét lưới, lăngxăng bên họ và luôn miệng ô a…. Xem chán chê, anh về. Lại thấy nàng và con đi trướcanh một đoạn. Qua bãi cát là đến một dải nước bên dưới sụt bùn. Cậu bé con thụt chân,quỵ xuống kêu oai oái. Nàng vội vàng kéo con dậy. Anh đi đến đằng sau và tự nhiên anhbuột miệng:- Dải nước này sụt bùn lắm. Cẩn thận kẻo có chỗ nước sâu, cháu nhỏ không biết sa xuốnglà khốn. Chị nên để ý đến cháu luôn.- Thế ạ! … Cảm ơn anh. Nàng nhìn anh thoáng đỏ mặt và như để lấp đi sự lúng túng củamình, nàng nhắc con – Đấy …. Con nhớ nhé. Chú nói là có chỗ nước sâu đấy.- Bãi biển này gần cửa sông nên có nhiều bùn. Với lại …. – anh giải thích – nước bị phânluồng hay tạo ra những vùng xoáy. Nguy hiểm với cả người lớn nữa đấy.- Vâng ! – Nàng khẽ cười, mắt chợt ánh lên vẻ tinh nghịch – Chắc anh là cán bộ ngànhthiên văn hay địa lý gi thì phải, vì vậy anh mới thông thạo thế ….bởi anh đâu phải làngười vùng này?- À …. Tôi chỉ nói theo sách thôi.Vừa lúc ấy một tốp người từ trong khách sạn ùa ra. Một người réo to:- Mẹ con nhà này trốn mọi người mò ra đây sớm thế.Một người khác thì đùa:- Thu ơi! Mày tài ghê. Đã kịp có bạn tắm rồi đấy à!Cả đám cười ồ, trêu nàng. Anh lâm vào tình thế khó xử và tự mình cảm thấy mình là mộtkẻ tán gái rẻ tiền. Anh chào lúng túng: “Tôi rẽ đường này”.Ngay hôm ấy, lúc chiều nhá nhem, anh đi ra biển. Anh men theo mép nước đi mãi. Biểnlặng. Mặt nước bắt những ánh ngày cuối cùng hồng lên chốc lát rồi ngả màu nhung xám.Những con thuyền cá lác đác trở về. Phía xa hơn, thuyền đánh cá còn nhiều và mỗi conthuyền thắp lên một đốm sáng làm mặt biển bớt mông muội. Thuyền đang về đấy!.... Anhnghĩ đến nàng. Phải. Tự nhiên trong cái đầu hoang vắng của anh có hình bóng của nàng.Tại sao lại chính là nàng chứ không phải là một người đàn bà nào khác? Mà anh đã biếtgì về nàng đâu. Anh hình dung về gia đình nàng. Ch ...