Danh mục

Truyện ngắn Bình minh của những yêu thương

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 996.97 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vì cuộc sống là chuỗi dài của những cơ hội chờ được nắm bắt, những bí ẩn chờ được khám phá và những bất ngờ chờ được đặt tên, nên sẽ có một phần thưởng xứng đáng dành cho những ai đủ can đảm để đánh cược với số phận. Thương tặng Bé Trúc Chi, mong cuộc sống luôn mang đến cho em thật nhiều nụ cười.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Bình minh của những yêu thươngBình minh của những yêu thươngVì cuộc sống là chuỗi dài của những cơ hội chờ được nắm bắt, những bí ẩnchờ được khám phá và những bất ngờ chờ được đặt tên, nên sẽ có một phầnthưởng xứng đáng dành cho những ai đủ can đảm để đánh cược với số phận.Thương tặng Bé Trúc Chi, mong cuộc sống luôn mang đến cho em thật nhiều nụcười.Váy trắng, tóc xoăn, son môi hồng. Hải Âu nhìn lại mình lần cuối cùng tronggương, mỉm cười hài lòng. Vậy là sau bao nhiêu đắn đo, con bé đã quyết định dànhbuổi chiều thứ bảy cho cuộc hẹn với một người con trai mà nó chưa bao giờ tiếpxúc, cũng chưa một lần gặp mặt. Mặc dù trong lòng có đôi chút lo âu, nhưng conbé đã có tận 3 ngày để chuẩn bị tâm lí cơ mà. Và bây giờ thì con bé đang chầmchậm đạp xe đến nơi mà anh chàng lạ mặt kia đã hẹn gặp nó, chút hồi hộp pha lẫntrong sự phấn khởi dành cho cuộc gặp gỡ thú vị này.“Em đã hết bệnh rồi phải không? 4h chiều thứ bảy gặp anh ở quán DoubleRainbow nha, vẫn chỗ ngồi cạnh ô cửa sổ tím như mọi khi. Bye em!”Hải Âu mở điện thoại ra, và đọc lại tin nhắn ấy thêm một lần nữa. Con bé biết rõđó là một tin nhắn gửi nhầm số, vì với thời tiết trong lành thế này nơi đất Sài Gòn,nó làm sao mà ngã bệnh được. Nhưng bỗng dưng con bé lại muốn trêu một ai đó,như là cái cách mà nó đang làm hiện giờ. Có vẻ sẽ hấp dẫn lắm đây…Cuối cùng cũng đến nơi, Hải Âu gửi xe đạp rồi tự hỏi nó phải làm gì tiếp theo đây.Con bé nhìn xuống mặt đồng hồ treo trên sợi dây chuyền – 3.15 PM – Nó còn 45phút nữa trước khi cuộc gặp gỡ này bắt đầu. Bình tĩnh suy nghĩ nào…3.30 PM – Hải Âu biết mình phải làm gì rồi…Nhật Minh đẩy cửa bước vào quán, không gian ồn ào của tiếng còi xe đã được thaythế bằng tiếng nhạc hòa tấu du dương. Nó tiến lại gần ô cửa sổ đã hẹn nơi gócquán, hai cái gối bông màu tím được đặt ngay ngắn trên hai chiếc ghế mây, nhưchưa ai ngồi. Ơ, nhưng sao trên mặt bàn thì không hề trống? Một ly thạch kiwi vàmột dĩa cheesecake, chắc là cô bé kia đã ra ngoài nghe điện thoại rồi. Thằng bé kéoghế, ngồi xuống và gọi cho mình một ly cà phê sữa đá, kèm một dĩa bánh brownievị cacao đắng như thói quen thường lệ. Vẫn còn 5 phút nữa thì kim đồng hồ mớichỉ đúng 4 giờ chiều, chờ đợi một chút đối với nó không thành vấn đề.Từ khu vườn phía sau quán, Hải Âu nhìn vào bên trong, sững sờ. Người hẹn đã đếnnơi và cậu ta đẹp trai hơn nhiều so với những gì mà nó đã hình dung. Cuộc chơi đãđến lúc bắt đầu rồi đây, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc con bé phải xuất hiện,vì phải như thế thì mới công bằng cho đôi bên. Hít một hơi thật dài, con bé đẩy cửabước vào bên trong. Điệu nhạc êm ái, khung cảnh thơ mộng, và cuộc gặp gỡ vớimột chàng trai tuấn tú… Con bé không thể kiểm soát được trái tim đang loạn từngnhịp đập.“Chào anh! Anh đợi em có lâu không? Là lần đầu tiên đến đây nên em muốn dạoquanh quán một chút ấy mà. Xin lỗi đã để anh phải chờ.” – Hải Âu nở một nụ cườithật tươi, và bắt đầu cuộc đối thoại bằng một câu chào dài ngoằng như thế.“Ơh chào em. Xin lỗi, nhưng em là…” – Nhật Minh gãi đầu ngượng nghịu, tự hỏingười con gái này là ai, vì cô trông đáng yêu hơn người mà anh mong đợi.“Em là Hải Âu, nghĩa là cánh chim đến từ vùng biển Hải Phòng. Còn anh?” –Chẳng cần lời mời của anh, con bé kéo ghế ngồi xuống thật nhanh trước khi cuộcgặp gỡ kết thúc.“À, ừm… Anh tên là Nhật Minh, nghĩa là mặt trời buổi bình minh trên đảo PhúQuốc đó. Nhưng mà, sao anh lại gặp cô bé ở đây?” – Cậu con trai vẫn chưa khỏingạc nhiên, nhất là với thái độ khá táo bạo của con bé.“Chẳng phải anh đã hẹn em đến đây sao? Hay là anh muốn em đi về? Em đã đạpxe từ quận 11 đến trung tâm thành phố chỉ để gặp anh đấy.” – Con bé nũng nịu,cầm điện thoại đã mở sẵn tin nhắn đưa thằng bé xem.“Là nhầm số mà em cũng không biết sao? Mà thôi, em đã lỡ đến đây rồi, khiến anhcảm thấy dường như mình cũng đặc biệt lắm. Ngồi đây cho hết buổi chiều rồi anhđưa em về. Rất vui được làm quen với em, thiên thần tóc xoăn.” – Nhật Minh đálông nheo, khá hứng thú với cuộc gặp gỡ bất ngờ này.Khác với những người con trai khác mà Hải Âu từng gặp, Nhật Minh thân thiện,cởi mở và dễ nói chuyện hơn nhiều. Con bé cảm nhận được một điều gì đó rất khácbiệt khi tiếp xúc với anh. Nhưng sự khác biệt đó là gì thì chỉ có thời gian mới cóthể giải thích được. Và dường như ở bên anh, trái đất xoay nhanh hơn, kim đồnghồ cũng di chuyển nhanh hơn một chút.“Đã trễ rồi, hay là anh chơi piano tặng cô bé một bản rồi chúng ta cùng về, ha?” –Nhật Minh đã uống xong giọt cà phê cuối cùng trong ly. Anh đứng dậy, bước vềhướng sân khâu giữa quán.“Khoan đã, em cũng biết chơi violin mà. Hay là hai đứa mình cùng hòa tấu mộtbản nào đó đi?” – Hải Âu ăn cho xong trái dâu tây còn xót lại trên dĩa, rời ghế vàbước đi cùng anh.“Nếu cô bé muốn thì được thôi. Nhạc Trịnh nha?” – Nhật Minh cười hiền đáp lời.“Tuyệt. Bản Hạ Trắng nhé!” – Hải Âu mỉm cười đáp trả, ca k ...

Tài liệu được xem nhiều: