Danh mục

Truyện ngắn Bức thư

Số trang: 41      Loại file: pdf      Dung lượng: 301.75 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 20,000 VND Tải xuống file đầy đủ (41 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 5 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngoài bến cảng, mặt trời chiếu gay gắt. Mô tô, xe tải, xe buýt, xe ô tô riêng và xe thuê, chảy ngược xuôi như nước trên đường phố lớn đông đúc, gã tài xế nào cũng bóp còi inh ỏi ; những chiếc xe kéo luồn lách thoăn thoắt giữa đám đông, đám phu khuân vác hổn hển lấy hơi la hét nhau, những người phụ khuân những kiện hàng nặng, đi lắc lư chầm chậm, miệng quát tháo khách qua lại nhường đường cho mình; mấy gã bán hàng rong rao ơi ới....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Bức thư Bức thưNgoài bến cảng, mặt trời chiếu gay gắt. Mô tô, xe tải, xe buýt, xe ô tô riêng và xe thuê,chảy ngược xuôi như nước trên đường phố lớn đông đúc, gã tài xế nào cũng bóp còi inhỏi ; những chiếc xe kéo luồn lách thoăn thoắt giữa đám đông, đám phu khuân vác hổn hểnlấy hơi la hét nhau, những người phụ khuân những kiện hàng nặng, đi lắc lư chầm chậm,miệng quát tháo khách qua lại nhường đường cho mình; mấy gã bán hàng rong rao ơi ới.Xingapo là nơi gặp gỡ của hàng trăm dân tộc: người thuộc đủ màu da, người Tamin dasạm đen, người Tàu da vàng, cả người Mã Lai da nâu, người Acmêni, Do Thái vàBănggan nữa. Họ gọi nhau, giọng khàn khàn. Nhưng trong văn phòng của các ông RiplyGioix và Naylo rất mát mẻ dễ chịu. Từ ngoài phố bụi bặm, chói chang và ồn ào khôngngớt, khi vào đây thấy tôi tối và yên tĩnh dễ chịu. Gioix ngồi bên bàn trong phòng riêng,chiếc quạt máy quạt thốc phía trước mặt. Anh ngả người ra sau, hai khuỷu tay đặt trên haitay ghế, đầu ngón tay xòe rộng của hai bàn tay đặt chum vào nhau. Anh nhìn đăm đămvào mấy tập “Công báo luật” đã nhàu nát xếp trên chiếc giá sách đặt trước mặt. Trên mặttủ, vài chiếc hộp thiếc hình vuông sơn đen bóng, đề tên tuổi khách hàng. Có tiếng gõ cửa:_ Mời vào !Tay thư ký người Hoa, mặc chiếc quần vải bông dày dặn hết sức chỉnh tề, mở cửa phòng._ Thưa ông, ông Crôxbiê đã có mặt ạ.Hắn nói tiếng Anh rất hay, trọng âm từng từ đâu vào đấy. Gioix thường kinh ngạc trướcvốn từ vựng phong phú của hắn. Uông Chí Sinh là người Quảng Đông đã theo học luật ởGray’s Inn. Hắn vào đây làm một hai năm với công ty Riply Gioix và Naylo để chuẩn bịmở hãng luật riêng. Hắn cần cù, sốt sắng, tính nết đứng đắn._ Mời ông ấy vào – Gioix đáp.Anh đứng dậy bắt tay khách, mời khách ngồi. Lúc đó ánh sáng hắt trên người anh, cònkhuôn mặt anh vẫn khuất trong vùng tối. Bản tính Gioix vốn ít nói, lúc này anh chỉ imlặng, nhìn Rôbớt Crôxbiê một phút, không nói một lời. Crôxbiê là một anh chàng to béo,cao dễ hơn thước tám, đôi vai rộng, người vạm vỡ, khỏe mạnh. Anh ta là một chủ đồnđiền cao su, cơ thể rắn chắc đó phải thường xuyên cuốc bộ khắp đồn điền và do nhữngbuổi chơi quần vợt, muốn giải trí cho thoải mái sau một ngày làm việc. Nắng gió làm daanh ta đen sạm. Đôi bàn tay lông lá và đôi chân đi bốt xấu xí đều to bè bè. Gioix chợtnghĩ : quả đấm to tướng kia thừa sức quại chết một anh chàng Tamin mảnh khảnh.Nhưng trong đôi mắt xanh biếc của anh ta không hề ánh một tia hùng tợn; đôi mắt đángtin và dịu dàng; khuôn mặt to, không có nét gì đặc biệt, nom cởi mở, bộc trực và chânthật. Lúc này khuôn mặt ấy đượm một nỗi đau khổ sâu sắc. Nó hốc hao, phờ phạc._ Nom anh như thể đã mất ngủ mấy đêm liền – Gioix bảo._ Quả là thế.Bây giờ Gioix mới để ý tới chiếc mũ phớt cũ kỹ rộng vành mà Crôxbiê đặt trên bàn; rồianh đưa mắt liếc nhìn quần soóc ka-ki mà Crôxbiê đang mặc, để lộ hai bắp đùi lông đỏquạch; chiếc áo quần vợt để phanh cổ, không có ca-vát, và chiếc áo vét- tông ka-ki cáubẩn, cổ tay áo vén lên. Nom như anh vừa qua một chuyến lặn lội lâu ngày trong đám câycao su vậy. Gioix thoáng cau mày._ Anh phải bình tĩnh. Đừng quản trị - Gioix nói._ Ồ, tôi rất tỉnh táo mà._ Hôm nay anh đã gặp chị ấy chưa ?_ Chưa, chiều nay tôi mới được gặp. Hẳn anh biết đấy, thật là một mối hổ nhục đángnguyền rủa, việc chúng bắt giam vợ tôi ấy mà._ Tôi cho rằng họ phải làm như vậy – Gioix bình tĩnh đáp, giọng nhẹ nhàng._ Tôi thì nghĩ chúng phải thả cô ấy ra với điều kiện nộp tiền bảo lãnh._ Đây là một tội trạng rất nghiêm trọng._ Thực ghê tởm. Vợ tôi chỉ làm những điều mà bất kỳ người đàn bà đứng đắn nào cũngsẽ làm nếu ở vào cảnh ngộ của cô ấy. Có điều trong mười người, tới chín người không cógan làm, Lexliê là người phụ nữ tốt nhất trên thế gian này. Cô ấy hiền như bụt, chẳng hạiai bao giờ. Hừ, tổ cha chúng nó. Anh ạ, tôi đã lấy cô ấy ngót mười hai năm rồi, lẽ nào tôikhông hiểu cô ấy ? Thề có Chúa, nếu tôi tóm cổ được thằng khốn kiếp nọ, tôi sẽ vặn cổnó và sẽ giết chết nó không chút lưỡng lự. Đến anh cũng phải hành động vậy thôi._ Này anh bạn thân mến, ai ai cũng ủng hộ anh. Không có kẻ nào nói lấy một câu khen gãHămmôn hết. Bọn tôi sẽ gỡ cho chị ấy. Tôi không tin rằng các ngài hội thẩm lẫn ôngthẩm phán trước khi vào phiên tòa mà lại không sẵn có quyết định tuyên án vô tội._ Tất cả chỉ là một trò hề, - Crôxbiê giận dữ đáp. – Trước hết, lẽ ra không bao giờ chúngđược bắt giam cô ta, nhất là sau tất cả những điều cô gái đáng thương đó đã phải chịuđựng, chúng còn bắt cô ta chịu cực hình trước vành móng ngựa nữa. Từ ngày tôi tớiXingapo đến nay, tôi không hề gặp một ai, dù là đàn ông hay đàn bà lại không bày tỏ vớitôi rằng hành động của Lexliê hoàn toàn có lý do chính đáng. Tôi nghĩ việc bắt giam côấy suốt mấy tuần qua cũng thật tệ quá rồi._ Luật pháp là luật pháp. Xét cho cùng, chính chị ấy đã thú nhận rằng mình có giết gã tacơ mà. Thực khủng khiếp, và tôi rất tiếc cho cả anh lẫn chị ...

Tài liệu được xem nhiều: