Danh mục

Truyện ngắn Buổi học cuối cùng

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 175.66 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

‘Nếu thi trượt đại học, tôi sẽ nhảy sông Hồng’. Câu chuyện thứ nhất - Tao nghĩ rồi mày ạ, nếu tao trượt đại học, tao sẽ nhảy sông Hồng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Buổi học cuối cùng Buổi học cuối cùng‘Nếu thi trượt đại học, tôi sẽ nhảy sông Hồng’.Câu chuyện thứ nhất- Tao nghĩ rồi mày ạ, nếu tao trượt đại học, tao sẽ nhảy sông Hồng. Mày biếtđấy, lúc đấy thì tao sẽ chẳng còn biết làm gì nữa, tao chẳng sống làm gì nữacả.Cảm giác ấy lại giống hệt như 3 năm trước, khi tao một mình xuống Hà Nộihọc, thi trượt cả Chuyên ĐH KHTN lẫn Chuyên Sư phạm, sống một mìnhmột năm, tao cứ nghĩ chẳng ai cần mình nữa. Nó cô đơn và trống trải. Đếnbây giờ, cũng không có ai tin tao cả, mọi người đều không nói gì cả, hụthẫng, xoay vòng trong những tháng ngày uể oải giống y hệt nhau, niềm tintự nhiên trở thành một thứ quá xa xỉ.Ừ thì tao to lớn hơn đứa khác, mấy thằng trên đường tao đi học suốt ngàybảo tao là “Con béo” này nọ, nhưng đâu phải lớn hơn về thể xác có nghĩa làtao phải một mình làm tất cả. Tao cũng biết mệt mỏi và tủi thân. Tao cũng làcon người, tao cũng là con gái…Bao nhiêu lần rồi, nhiều khi đi đường tao chỉ muốn đâm đầu ô tô, nhưngchết như thế thì đau quá, mà chẳng may không chết, có phải khổ bố mẹ taokhông. Xin lỗi mày, nhưng tao thực sự nghĩ sẽ nhảy sông Hồng nếu thitrượt, chắc là sẽ mát…- Không rõ số liệu thống kê, nhưng trên đất nước này phải có đến vài triệungười thi đại học, có ai là không xoay vòng với những tháng ngày giốngnhau y hệt? Cũng chẳng ít ý tưởng nhảy sông Hồng nếu trượt, đến khi ấynếu tất cả đều thực hiện, không biết sẽ ô nhiễm đến mức nào, ô nhiễm đến uuất.Nếu mày thích, tao cũng không ngăn được, bởi nếu mày chết, tao cũng chỉvật vã khóc lóc nửa năm là nhiều, nhưng còn bố mẹ mày, họ có chết nửa conngười hay thậm chí cả con người hay không, thì tự mày biết rõ, sống khôngbằng chết, sao thành công bị trì hoãn của mình mà lại làm cho cuộc đờingười khác bế tắc như vậy, mày có muốn chết vẫn là người xấu hay không?Tao cũng nghĩ, nếu trượt đại học, thực sự thì lúc đó tao cũng chẳng biết làmgì cả, nhưng quyết định nhất định sẽ không có mặt cái chết, bởi nói thực, taosợ chết, dù cho nền giáo dục Việt Nam thật là ba chấm, nhưng ngay sự hènnhát của mình cũng đã quá là ba chấm hay sao. Nếu mày thấy không đượcquan tâm đã là khổ, không ai nói gì đã là chán, vậy hãy nghĩ tới những ngườingày ngày phải nghe mòn tai những lời không muốn nghe, niềm tin khôngchỉ bị nhốt, mà còn bị đánh. Mày hãy nghĩ tới có những người chỉ mongđược một nơi yên tĩnh, chỉn chu để học hành yên ổn, không phải vừa đi họcvừa đi làm, không phải vừa học vừa bịt tai lại, không phải nuốt nước mắtchiến đấu với cuộc sống để tiếp tục học, đi chiếc xe đạp rách đi thi, đến ngàythi mà còn ăn không đủ no, trở về nhà với những đòn roi hay mưu sinh chậtvật…Như vậy đấy, sặc nước chẳng lấy gì làm dễ chịu, nhất là với một người nặngcân. Béo không phải là xấu cũng như không phải không cần được yêuthương, con người được đánh giá ở những việc họ làm chứ không phảinhững gì bên ngoài họ có. Cái cú nhảy sông Hồng của mày, nếu có chắcchắn sẽ lên báo, mày sẽ nổi tiếng bằng cách đó ư? …- Tao hiểu rồi, đi ngủ để ngày mai tao sẽ không còn nghĩ đến sông Hồngnữa, à không, không bao giờ nữa. Xin lỗi mày. Cảm ơn!”1h sáng, tôi không nhớ mình vừa nói gì với cô bạn, tôi thấy mơ hồ rằng,mình cũng cần nghe tất cả những điều như vậy. Ngày mới thực ra ban đầuvẫn tối đen như điểm cuối của ngày cũ, nhưng khác là ở chỗ, chúng ta cóthức dậy hay không.Câu chuyện thứ hai“Mày ơi cho tao xin cái ảnh”- Ờ.“Mày ơi viết lưu bút cho tao”- Ờ.“Mày ơi tao có còn nợ mày tiền gì không nhỉ”- Ờ, không.“Mày ơi…”-…“Con chó”.- Cái giề? :-w“Tao gọi mày thôi, để nghe mày thưa” : )))))))Tôi nhớ ai đó đã nói rằng, phải đến giây phút sắp mất một thứ gì đó, ngườita mới nhận thức được rằng mình đã làm gì với nó, và ý nghĩa của nó trongsuốt khoảng thời gian hiện diện bên mình. Hơn nữa, những câu nói màkhông ai khẳng định được tên tuổi của tác giả, thì luôn đúng.Chúng tôi vẫn thường là những đứa trẻ, viết chính tả còn sai, đuổi nhau đánhnhau loạn xạ dưới gốc cây như bầy trẻ nít chăn trâu, mượn giầy của nhauvào giờ thể dục. Chỉ khác một điều so với trẻ nít, là chúng tôi mặc áo trắng.Đến giờ ngẫm lại, tôi mới nhận ra rằng, cái màu áo trắng thực ra không phảiđể học trò trông sạch sẽ hơn, mà dường như các nhà giáo dục đã làm đúnglương tâm một điều duy nhất, là sản xuất ra cái áo trắng cho học sinh đểchúng có thể bôi bẩn áo nhau, để các công ti bút và mực có thể tự hào rằngsản phẩm của mình luôn tốt ngay cả trên vải.Như thế đấy, chúng tôi cứ xô đẩy nhau mà đi, vừa đi vừa kéo nhau lại, khithì để cấu, lúc thì để đấm đá, lúc lại đưa cho gói bim bim, đủ cả. Nói chunglà chẳng ai muốn đến điểm cuối, cái điểm mà dường như trước kia chúng tôiluôn nghĩ rằng hàng triệu năm ánh sáng mới tới, thế mà đúng một cái, bảo vệchưa kịp đánh trống, “nó” đã đến đứng thù lù ngay trước mặt chúng tôi.Sắp thi đại học, sắp làm người lớn, mà mặt đứa nào trong chúng tôi vẫn thộnra hết cả, theo ngôn ngữ của chúng tôi, nôm na mà nói thì tương tự như:“Con nai vàng ngơ ngácĐạp nát bác thợ săn”(Xin lỗi nhà thơ nào đó chúng tôi chẳng nhớ tên vì đầu óc chúng tôi du nhậpnhững loại này nhanh hơn bất kì cái gì chính thống khác)Hẳn nếu chúng tôi đã lớn cả, đã suy tư hết phần suy tư với đời, thì có lẽ đãchia tay trong những lo toan của mỗi người mà bớt phần u hoài tập thể, đằngnày chúng tôi vẫn nhúng tay vào lọ mực để vẽ râu mèo cho nhau vào buổihọc áp chót, vẫn: “Chó ơi”, “Anđehit mày” (câu này dân Hóa sẽ hiểu), “Conkhỉ kia giả dép bố! >o***Đó là câu chuyện nhỏ của chúng tôi, những đứa trẻ mấp mé giữa lớn và bé,những đứa trẻ cười toe toét ngay khi nhìn thấy nhau dù trước đó vừa bị ănđòn chẳng hạn, những đứa trẻ không biết “yêu” là gì ngoài câu “Tao yêumày con chó”, những đứa trẻ vừa đánh nhau xong lại chạy đi mua kem để dỗđứa kia.Vậy đấy, chúng tôi có đợi ngày mai đâu, nhưng lịch thì có thể không bóccòn thời gian thì cứ nghễu nghện bước đi.Thôi cứ đi, dù sao chúng tôi vẫn đi bên nhau, không phải trên đư ...

Tài liệu được xem nhiều: