Author: EVA DE EVA Paring: Kyumin Disclaimer: các nhân vật trong fic không thuộc về tôi vậy thôi. Summary: Đã yêu, đã dám chấp nhận,....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn BUÔNG TAY BUÔNG TAYAuthor: EVA DE EVAParing: KyuminDisclaimer: các nhân vật trong fic không thuộc về tôi vậy thôi.Summary: Đã yêu, đã dám chấp nhận,.... nhưng lại không vượt qua đượcnỗi sợ hãi nên đành buông tay nhau.Note: Fic này được viết trong lúc tâm trạng không được tốt nên có lẽkhông hay cho lắm, nếu buồn quá thì cũng chịu..........Mưa lại rơi, rơi ngày một nặng hạt hơn. Bao nhiêu nhỉ? hàng trăm,hàng ngànhay hàng triệu hàng tỉ tỉ hạt nước mắt đang rơi, không biết nữa vì làm gìcó ai đếm được chúng đâu cơ chứ, cũng như không ai có thể đếm đượcnhữngnỗi buồn, nỗi nhớ, sự hoài mong mà Sungmin đã nhận lấy kể từ khingười ấyxuất hiện giữ cậu và anh. Những lần hẹn hò hay nói đúng hơn là gặp mặtgiữaanh và cậu thưa dần, rồi những cuộc điện thoại, những tin nhắn hỏi thămchămsóc của anh dành cho cậu cũng chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Sungminbiết,tất nhiên cậu biết nhưng biết thì thay đổi được gì khi trái tim và khối óccủa anhkhông còn thuộc về cậu nữa?Ban đầu thì cậu cũng giận, cũng buồn rồi khóc, rồi tìm đến anh để mongtìmchút tình cảm còn vương lại trong anh. Đáng thương thay, điều mà cậunhậnđược chỉ là những cái ôm vội vã, một nụ cười lạnh nhạt và một đôi mắtné tránhánh mắt thiết tha của cậu dành cho anh.Hôm nay, trời lại mưa đã không biết bao nhiêu ngày mưa rồi anh khôngđếnthăm cậu, không hỏi thăm, không còn muốn biết trên thế gian này có còntồn tạimột Lee Sungmin nữa hay không. Cậu khóc, khóc thật to, khóc như bùđắp chobao nhiêu nỗi đau sự hờ hững mà cậu phải gánh chịu, khóc để mong xoadịunỗi đau như chiếc dằm đang cắm sâu trong tim mình, nhưng được gì đâukhi nước mắt cứ như một chất xúc tác tốt hơn cho nỗi đau ngấm vào timcơchứ..........Nhớ lắm, nhớ lần đầu tiên gặp nhau khi cùng trú mưa dưới hiênmộtngôi nhà bỏ hoang, cả hai mừng như bắt được vàng khi nhìn thấy tấm áomưacũ rách tả tơi còn xót lại trong ngôi nhà hoang ấy.......Flash back.............- Anh gì ơi, có thấy cái áo mưa kia không? nếu lấy được nó thì chúng tasẽ cócái để che đến trạm xe buyt gần đây đấy.- Nhưng nó bé thế thì làm sao che chung được?-Vậy phải làm sao? Sungmin bĩu môi suy nghĩ-Ai lấy được thì người đó dùng.hihihi...- Anh ăn gian thế, tay tôi ngắn hơn anh mà,... nhưng tôi là người nhìnthấytrước.Kết quả là cái áo mưa bé tí lại rách tả tơi không thể che cho cả hai đếnbến xebuyt .....Này thỏ ú, nếu tôi ướt thì cậu không ướt và ngược lại,... vậy thìchúng ta vứt cái áo mưa này để cả hai cùng ướt đi, như vậy công bằnghơn................................-Minnie, hôm nay anh nhận tháng lương đầu tiên đấy, em muốn ăn gìnàoanh khao?- Ăn bánh kem nha Hyunie!-Ưh, được. Anh sẽ mua cho Minnie cái bánh kem to nhất, tiền còn lạianhsẽ để dành dần dần, sau này mua cho Minnie ngôi nhà thật to............................End Flash back...................Tình yêu ấy cậu cứ ngỡ nó sẽ in sâu và tồn tại mãi mãi cho đến khi cáichết chialìa họ, nhưng cậu đã nhầm. Trong cuộc đời này có thể Sungmin khôngtin bấtcứ ai, không tin bất cứ điều gì, có thể bị cả thế giới quay lưng nhưng cậukhôngbao giờ tin có một ngày anh sẽ rời xa cậu, không tin là sẽ có ngày đó,cậu khôngtin nhưng không phải vì cậu không tin mà nó không xảy ra. Ngày anhnói lời chiatay, ngày mà cả thế giới như sụp đổ hoàn toàn chỉ sau hai từ chia tayấy, ngàyanh quay lưng không một lời giải thích biến cậu thành một kẻ ngốc ngônghêđứng dưới mưa lạnh. Mưa hay nước mắt của thiên thần bị người mìnhthương bỏrơi sau khi đã chịu từ bỏ đôi cánh vì người ấy, không, cậu không là thiênthần,cậu chỉ là một con cún con vì mãi ngủ quên trong vòng tay ấm áp bấtngờ bịném ra ngoài mưa lạnh.Đau, cậu đau chứ, nhưng khi nỗi đau đạt đến giới hạn thì trái tim khôngcòn cảmnhận được nó nữa, và người gánh chịu nỗi đau ấy chỉ còn là một cái xáckhông hồn, đó là ngày cậu nhìn thấy anh sánh đôi bên người con gáikhác bướcvào lễ đường trong bộ vest đen sang trọng, cô dâu của anh đẹp lung linhnhưmột tiên nữ, lộng lẫy trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi.Nụ cười ngọt ngào, ánh mắt thiết tha, bàn tay ấm áp... tất cả những gì đãtừng làcủa Lee Sungmin nay đã thuộc về người khác. Bóng anh khuất sau lễđường,cậu quay lưng vội vã, tình yêu của anh và cậu đều vỡ tan sau khúc cathánh.........................Flash back.....-Anh là gì của em hả Lee Sungmin?- Là hơi thở, là tình yêu, là sự sống,... là tất cả.- Ôi, hạnh phúc đến chết mất. Anh ôm và che cậu bằng vòng tay ấm ápđểnhững hạt nước mắt của những thiên thần trên trời không làm ướt áongười anhthương, Sungmin vẫn ví von mưa chính là nước mắt của thiênthần,...Kyunie,anh biết không, mưa chính là nước mắt cả thiên thần đấy. Vì thiên thầnđã từbỏ thiên đường, từ bỏ đôi cánh của mình để đi theo tiếng gọi của tráitim,nhưng thiên thần đã bị phản bôi, nước mắt nàng rơi xuống hạ giới hóathànhgiọt mưa.- Vậy em là gì của anh hả Kyunie?- Là bầu t ...