Thông tin tài liệu:
Cô không quay đầu lại. Thành cũng không giữ cô. Bởi họ biết rằng, mọi thứ lúc này chỉ cần lặng im. Sài Gòn ngày nắng.Thành khoác trên mình chiếc guitar như mọi hôm phóng xe ào đến Guitar Gỗ. Dù tận đến tối mới bắt đầu suất diễn, nhưng hôm nay cậu không muốn nằm ở nhà một mình trong căn phòng bừa bộn những đơn côi của chính mình, vì những điều đang diễn ra xung quanh thực sự khiến cậu thấy sợ hãi....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Cà phê muốiCà phê muốiCô không quay đầu lại. Thành cũng không giữ cô. Bởi họ biết rằng,mọi thứ lúc này chỉ cần lặng im.Sài Gòn ngày nắng.Thành khoác trên mình chiếc guitar như mọi hôm phóng xe ào đếnGuitar Gỗ. Dù tận đến tối mới bắt đầu suất diễn, nhưng hôm nay cậukhông muốn nằm ở nhà một mình trong căn phòng bừa bộn những đơncôi của chính mình, vì những điều đang diễn ra xung quanh thực sựkhiến cậu thấy sợ hãi. Trời Sài Gòn nắng quay quắt, những cơn nắngxiên ngang đường phố, như một cơ thể trần trụi phơi bày nỗi cô đơn.Thành chạy xe trên phố như một kẻ điên dưới những cơn nắng ấy, mặccho cảm giác nắng rát lan dần dật trên đầu và lấn sâu vào từng tế bào. 45phút sau Thành đỗ xe trước cửa Guitar Gỗ, một quán cafe nằm khiêmnhường trong một ngõ nhỏ nhưng đủ để tất cả những kẻ si mê guitar nhưThành phải tìm kiếm và yêu mến. Thành còn nhớ cậu đã phải năn nỉ chủquán thế nào để có thể xin được diễn ở đây. Cậu đồng ý chơi guitar hàngđêm không nhận tiền chỉ để là người đệm đàn cho anh Phan Huy, mộtngười vô cùng nổi tiếng trong giới guitar cổ điển, cũng là nghệ sĩ trìnhdiễn chính của quán mỗi đêm.Từ ngày chơi guitar ở đây, Thành thường đến sớm, gọi cho mình một lycafé đen và ngồi lặng lẽ như chờ đợi. Chiếc headphone cứ nằm im trongtai, để Thành chìm hẳn vào thế giới của riêng cậu. Thành không uốngcafé như những người bình thường trong căn phòng này. Café đen sóngsánh của Thành thường được cậu cho thêm chút muối trắng vào trướckhi uống. Ban đầu các cô nhân viên phục vụ nhìn Thành bằng cặp mắt tòmò như tự hỏi đây là kiểu uống café ở đâu? Nhưng từ đó, mỗi khi Thànhđến, những người phục vụ thường mang cho cậu một ly café và cùngchút muối trắng đã được chuẩn bị sẵn và mỉm cười với cậu. Họ rất thíchcậu, vì ở cái tuổi mười tám đẹp nhất của mình, Thành trông như mộtlãng tử với khuôn mặt trắng hồng cùng cặp má lúm đẹp đến ngẩn ngơ.Chiều nay Thành đến Guitar Gỗ quá sớm. Những nhân viên vẫn cònđang loay hoay dọn dẹp và sắp xếp bàn ghế. Thành tìm cho mình mộtgóc gần những chiếc gương nhất và đưa tay ra hiệu chào cô nhân viênđang lau chiếc bàn gần đó. Cô gái ngẩng lên nhìn cậu, bối rối rồi nóiđiều gì đó, nhưng vì cô nói quá nhỏ nên Thành không thể nghe thấy.Thành cười và gọi cô ấy đến bên cạnh:-Mang cho tôi một ly café được chứ?-Dạ thưa quý khách... Dạ, dạ, thưa anh, anh đợi một lát ạ. – Cô gái nóiấp úng rồi lại cúi đầu bước vội vào bên trong.Nhìn bộ dạng cô bé, Thành đoán ngay cô ta là người mới đến vì ở đây cóai làm mà không biết Thành đâu. Hơn nữa trông khuôn mặt đen nhẻm,kiểu nói chuyện lắp bắp của cô ta thì hẳn lại là một cô thôn nữ miền Tâymới đặt chân đến cái thành phố chật hẹp, nơi mà cả tám triệu con ngườicùng ngụp lặn giữa cái nóng nực oi nồng này để vùng vẫy sống. Kẻ nàođến cái thành phố của cậu cũng than vãn mỏi mệt và chán nản, nhưngthành phố vẫn ngày một đông thêm vì người người từ khắp nơi đổ về…Chỉ có thành phố miệt mài vẫn gồng mình lên để chịu đựng áp lực từ tấtcả những con người này mà không thể kêu ca. Đang lan man nghĩ ngợithì thấy cô gái lúc nãy lóng ngóng bê ra một ly café còn nóng nguyên đặttrước mặt cậu:-Dạ, mời anh dùng café ạ.Thành nhìn ly café của mình, bỗng dưng thấy bực mình vì không hiểutại sao không ai nói cho cô nhân viên mới này rằng Thành uống cafémuối chứ không phải café đường. Nhưng rồi nhìn khuôn mặt cô gáiđang chăm chú đợi phản ứng của mình, Thành chẳng còn muốn tức giậnnữa.-Bạn mới đến hả?Cô gái nhìn Thành ngơ ngác, rồi gật đầu:- Dạ, chiều nay là buổi đi làm đầu tiên của em.-Vậy bạn hãy đi vào và nói với chị Ngân rằng có bạn tên Thành nhắn làđưa giúp bạn ấy hộp muối trắng thường ngày.-…Cô bé im lặng và đứng yên cứ như vẫn còn chưa tiếp thu được nhữngđiều Thành vừa nói. Dáng vẻ ngô nghê của cô ta khiến Thành thực sựtức giận:-Bạn bao nhiêu tuổi rồi mà trông có vẻ khờ khạo thế nhỉ?-Dạ? Anh nói sao ạ?-Đấy, lại cái kiểu mặt ngây ngô rồi. Tôi không giống như những đứa contrai khác mà thích con gái ngô nghê giả ngu vậy đâu bạn nhé.-Anh đang nói gì thế ạ? Các chị ở đây dạy em là phải hết sức lịch sự vàdịu dàng với khách mà. – Cô gái nhìn Thành bằng cặp mắt to tròn đenláy và đáp lại.Thành thở dài:- Thế các chị ấy có dạy bạn là phải tôn trọng yêu cầu của khách không?Hãy làm việc mà tôi vừa yêu cầu đi?-Dạ?-Đừng có dạ nữa. Hãy gọi chị Ngân giùm tôi. – Thành bắt đầu tức giận.Ngay lúc đó, chẳng cần phải gọi thì cô nhân viên tên Ngân chạy ra cườivui vẻ chào và nói chuyện với Thành như rất thân quen:-Muối của cậu đây. Khổ quá, con bé này mới đến nên nó có biết gì đâu.Mà tôi nói thật, chả có vị khách nào vô đây mà yêu cầu này nọ như cậuđâu nghe. Còn dám bắt nạt nhân viên của tui hử?-Chị cứ quá lời. Em đây nào có dám yêu cầu yêu sách gì đâu… tại… à,tại cô bé dễ thương quá nên giả vờ để nói chuyện làm quen xíu thôi mà.– Thành nói xon ...