Đầu giường nơi gã nằm có một cái mạng nhện. Mạng nhện nhỏ thôi, mỏng tang, chăng giữa hai thanh sắt đầu giường. Đằng sau nó là khung cửa sổ lớn nhìn ra ngõ nhỏ bên dưới lọt thỏm gữa khu phố cổ vắng lặng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn CÁI MẠNG NHỆN ĐẦU GIƯỜNG CÁI MẠNG NHỆN ĐẦU GIƯỜNG *** *** Đầu giường nơi gã nằm có một cái mạng nhện. Mạng nhện nhỏ thôi,mỏng tang, chăng giữa hai thanh sắt đầu giường. Đằng sau nó là khungcửa sổ lớn nhìn ra ngõ nhỏ bên dưới lọt thỏm gữa khu phố cổ vắng lặng. Cái mạng nhện đã ở đó – hẳn là – từ lâu lắm, nhưng gã không quét nóđi cả, có lẽ bởi gã chưa từng để ý đến nó. Gã có thói quen nằm dài trêngiường không kể sáng trưa chiều tối. Gã nằm đấy để lắng nghe. Gã nghenhững tiếng rao xôi xéo, tào pha thơm đến độ chỉ nghe thôi đã đủ no; gãnghe những tiếng ầu ơ, những tiếng lá giòn tan đậu xuống lỗi ngõ; gãnghe những tiếng đũa xe đạp tan tầm khua đều đều trên lối sỏi, nhữngtiếng trẻ thơ nô đùa nơi đầu ngõ, những tiếng nấu nướng xèo xèo nghemà thấy ấm dạ, nghe những tiếng gió thổn thức, tiếng chổi loẹt quẹt đêmkhuya, tiếng mõ canh vọng lại từ một cảnh chùa nào xa lắm, thâm sâulắm, khiến gã cảm thấy thật nhẹ nhõm. Gã trầm ngâm nghe đi nghe lạinhững âm thanh ấy, phối chúng lại như một hòa tấu của cuộc sống xungquanh gã. Gã thích những âm thanh ấy đến nỗi, chỉ cần xa chúng là gãkhông tài nào ngủ được. Nhưng đó là chuyện của trước kia. Gã trèo xuống khỏi giường, đưa tay lên hốc mắt thâm sì dụi dụi, cùnglúc cơ miệng gã căng ra hết cỡ cho một cái ngáp dài như nghiện. Gã lảođảo định bước xuống bếp, nhưng chẳng hiểu thế nào lại dừng trước cáigương lớn dán trên tường. Gã bĩu môi xoa xoa vào mấy nếp xương sườnđang đua ra đầy kiêu hãnh, chép miệng lắc lư cái đầu bù xù nào tóc nàorâu. Dạo này gã hốc hác quá, chả bù cho ngày xưa… Gã bưng bát mỳ tôm lên từ trong bếp đặt xuống chiếu, rồi lướt quamấy chồng sách chất đầy ở góc phòng chọn một cuốn cũ kỹ. Gã ăn trêngường, nói đúng hơn là gã nằm ăn trên giường. Gã nằm sấp, mặt dí sắtvào bát mỳ, mỏ chu ra húp sùm sụp. Vừa ăn, gã vừa lọ mọ ngó sangcuốn sách cũ bên cạnh. Trước đây, mỗi khi gã đọc sách, thời gian dườngnhư đậu lại trên từng con chữ, ngấm vào từng thớ thịt gã trước khi tiếptục trôi đi. Nhưng bây giờ, mỗi khi đọc sách, gã chỉ thấy một mớ chữnghĩa lộn xộn, chen lấn xô đẩy nhau trên từng dòng khô khốc. Gã bất lựcthảy quyển sách vào một xó nhà, khoanh tay nằm bẹp trên giường. Tấmlưng gã uốn một đường góc cạnh như mái đình đổ nát nơi quê nhà. Mỗitiếng thở của gã như tiếng gầm gừ. Gã nằm ngắm cái mạng nhện. Cái mạng nhện khẽ rung rung mỗi khi cơn gió nồm thổi vào từ cửasổ, mang theo cái mùi phân hủy từ một bãi rác nào đó không xa chỗ nàylắm. Gã nhăn nhó bịt mũi, nhưng con nhện vẫn hiên ngang trang trí cáilưới của nó bằng những đường tơ ngang dọc. Nó nhả tơ ra từ một cái lỗnhỏ tí xíu ở dưới bụng, và cứ thế kéo sợi tơ lê lết một vòng tròn. Chảhiểu thế quái nào mà những sợi tơ vẫn được đan ngay ngắn, cho dù nóchẳng thèm nhìn đường nữa. Gã vuốt cái cằm lún phún râu vẻ trầmngâm, đ ôi mắt nhìn con nhện đắm đuối như quan sát một nghệ nhân dệtlụa thiên tài. Nhưng con nhện chẳng quan tâm. Nó chỉ quan tâm làm saođể cái lưới của nó thật khít, thật đẹp, thật hữu dụng. Có tiếng huyên náo ở ngoài cửa sổ. Gã ngó qua cái mạng nhện xuốnglối ngõ bên dưới. Con ngõ nhỏ trước đây giờ đã được mở rộng ra thêmhơn 1 mét chiều ngang. Căn nhà ở mặt đường đầu ngõ mở thêm cửa hậuthông ra lối đi để bày hàng café. Sáng sớm nào cũng thế, mụ chủ quánnghênh ngang quát tháo ông xã kê ghế xếp bàn, cái giọng oang oang nhưsấm thoát ra từ cái cơ thể phồn thực của mụ, chỉ độ rung thôi cũng đuổiđược ruồi. Rồi mụ lê bước chân quét qua quét lại lối ngõ giờ đã được látxi măng phẳng lì xám xịt, hai cái đùi nực mỡ của mụ chèn ép lẫn nhau,khiến cho bước chân tưởng như nặng nề hơn. Thực tế thì nó nặng hơn gãtưởng. Mụ ta đi thêm hai bước nữa, đầu lọt thẳng vào tâm của cái mạngnhện, nơi con nhện đang nằm nghỉ. Gã chống tay nhấc người dậy mộtchút. Cái mạng nhện giờ là cái kính ngắm của gã. Con nhện là viên đạncủa gã. Gã sẽ bắn hết những kẻ phá đám buổi sáng bình yên của gã. Gãhít một hơi thật sâu, mặt gã phồng lên như con cóc chuẩn bị phóng cáilưỡi dài dinh dính ra đớp mồi. Con nhện cũng đang thở - hẳn là thế - đềuđặn trong giấc mơ về một con nhện đực ngon lành nào đó. Gã thổi mộthơi dứt khoát. Con nhện bay mất, chẳng biết có trúng hay không. Chắc là không.Mụ chủ quán quay đầu lại, loẹt quẹt lê bàn chân nặng mỡ ra ngoài vỉahè, tiếp tục quát tháo. Ông chồng tiếp tục vâng dạ. Bàn ghế tiếp tục đượcdọn. Con nhện tiếp tục rơi. Gã lại tiếp tục thở. *** Cũng đã lâu rồi gã không còn khái niệm về thời gian nữa. Gã chỉ nằmtrên giường, ăn, đọc, ngủ rồi lại ăn, đọc, ngủ. Nhưng đó là trước đây.Còn bây giờ, một ngày của gã chỉ còn là ăn và nằm. Gã hầu như khôngkhông ngủ được vì nhiều lý do. Họa hoằn lắm mới có một lúc nào đấygã – hẳn là – đã nhắm mắt lại và bắt đầu trôi tới một hòn đảo mơ nào đórồi, thì lại luôn bị đánh thức bởi những âm thanh bất ổn từ cái quán caféđầu ngõ. Lầ ...