Danh mục

Truyện ngắn Camera

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 180.84 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cuối cùng thì chị cũng tìm mua được thứ cần tìm. Một cái camera nhỏ xíu nhưng công dụng thì vô cùng to lớn khi nó thay chị thực hiện một nhiệm vụ bí mật. Đây là kết quả của mấy buổi trưa ngồi buôn trong công ty. Mấy nữ đồng nghiệp có khuyên chị nên theo dõi chồng bằng công nghệ hiện đại: -Bà biết công dụng của camera chưa?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn CameraCamera Cuối cùng thì chị cũng tìm mua được thứ cần tìm. Một cái cameranhỏ xíu nhưng công dụng thì vô cùng to lớn khi nó thay chị thực hiệnmột nhiệm vụ bí mật. Đây là kết quả của mấy buổi trưa ngồi buôn trongcông ty. Mấy nữ đồng nghiệp có khuyên chị nên theo dõi chồng bằngcông nghệ hiện đại: -Bà biết công dụng của camera chưa? Hơi bị siêu đấy. Chị ngạc nhiên: -Để làm gì? Ngay lập tức một đồng nghiệp nhìn chị, thở dài bảo: -Kiểm tra độ chung thủy của chồng chứ còn sao nữa. Gắn cái nàyvào xe thì đi đâu, làm gì mà chẳng biết. Với thiết bị này thì cứ gọi là“ok” luôn. Lúc đầu chị cảm thấy hơi bất ổn vì tự nhiên lại thành kẻ lén lút, nghingờ, theo dõi chồng. Nhưng chị cũng thật sự muốn biết những chuyếncông tác dài ngày của anh thực hư như thế nào. Có thế chị mới cảm thấyyên lòng. Với sự giúp sức của đồng nghiệp, chẳng mấy chốc mà chiếccamera đã được đặt ở một nơi kín đáo trong xe nhân lúc anh tạt qua nhàlấy tài liệu cho chuyến công tác ở Hải Phòng. Từ khi gắn cái cameratheo dõi anh, chị mừng vì từ bây giờ anh đi công tác xa, anh làm gì chịcũng đều biết cả, chứ không như ngày xưa. Nhưng một người đàn bànhư chị lại rất sợ nhìn thấy một cảnh tượng đau lòng, mà cái thời buổinày mấy ông giám đốc trốn vợ con đi bồ bịch dường như đã là một cănbệnh xã hội. Anh đi được một lúc, chị vừa theo dõi qua camera vừa gọiđiện dọa: -Ra ngoài mà thèm phở thì về nhà chỉ còn nước nhịn cơm thôi đấy.Biết chưa? Anh tủm tỉm cười: -Biết rồi. Anh quen ăn cơm rồi, bao nhiêu năm có được em cho điăn phở bao giờ đâu, có biết mùi vị phở thế nào đâu mà thèm. Nghe anh nói mà bỗng nhiên chị thấy thương anh bao nhiêu lại giậnmình bấy nhiêu. Chị lấy anh tính ra cũng được hơn chục năm trời. Banđầu nhà không dư dả gì nên hai vợ chồng phải rất vất vả, chạy ngượcchạy xuôi mới có thể chăm nuôi các con ăn học bằng bạn bằng bè. Khikinh tế khó khăn, mọi nhu cầu đều được “tiết chế” đến mức tối thiểu.Anh dường như không có những cuộc tụ tập bạn bè, không la cà quánxá. Sau giờ làm, anh vội vã về nhà, qua trường đón thằng út rồi lại tạtvào chợ mua thức ăn tối. Về đến nhà, thấy chị đang lau dọn, anh cũngvui vẻ ngồi vặt rau, thái thịt. Nhiều khi nhìn cách chăm sóc chu đáo củaanh đối với vợ con, chị lại thấy ân hận vì cái tính hay cằn nhằn chẳngđâu và với đâu của mình. Sau mười năm lấy nhau, anh vẫn yêu chị nhưnhững ngày đầu gặp gỡ dù cho thời gian có hằn vết nhăn trên khóe mắt,trên những ngón tay thon dài của chị. Dù cho mọi lo toan nhọc nhằn cóbiến chị thành người phụ nữ đôi chút bẳn tính, cục cằn. Thì trong tận sâutrái tim mình anh vẫn dành trọn tình yêu thương cho chị, dù cho ít khianh bày tỏ tình yêu ấy bằng lời. *** Tối ấy chị kè kè theo dõi camera trong phòng làm việc. Mọi cử chỉ,hành động của anh ở trong xe đều hiện ra trước mắt chị. Thi thoảng chịlại giật mình khi anh vừa lái xe vừa xem mấy bản hợp đồng. Đường thìđông người, anh thì luôn trong tình trạng mệt mỏi, chắc hẳn anh vừa trảiqua một cuộc họp căng thẳng ở chi nhánh của công ty. Xe vẫn lao đi trênđường, thi thoảng anh lại nhìn đồng hồ và tỏ vẻ sốt ruột. Chị cũng bắtđầu thấy bồn chồn, vừa theo dõi anh chị vừa đi lại trong phòng. Cho đếnkhi xe anh dừng lại ở một điểm, trước một lối rẽ vào con đường nhỏ, nơiấy có một ngôi nhà lờ mờ hiện ra sau cửa kính xe. Lúc này chị bắt đầupha ngay cho mình một cốc cafe không đường. Chị nhận ra anh đang ở gần biển, lối rẽ đó rất quen như thể chị đãtừng đến đó đôi lần. Hải Phòng là quê chị, dù bố mẹ không còn nữa, dùchị đã ra Hà Nội gần hai chục năm trời nhưng mùi gió biển dường nhưcứ mặn mòi trong kí ức. Anh đã ra khỏi xe, đứng nhìn về phía biển và…bước chậm dần vào con đường nhỏ về phía ngôi nhà. Chị nắm chặt cốccafe, nghe rõ cả tiếng tim mình đập loạn. Tiếng của mấy nữ đồng nghiệplại vang lên trong đầu chị: -Chồng hay đi công tác xa nhà như thế, em đã kiểm tra chưa đấy?Có chồng làm giám đốc mà lại không biết nghĩ cách mà giữ chồng đi.Bây giờ đàn ông con trai cứ có tiền là khối cô bám theo. Em đừng đểcho đến lúc chúng nó dắt mũi chồng mình rồi có chạy loạn thì cũngkhông kịp đâu. Có lẽ anh đã đi rất xa, chiếc camera lắp trong xe không thể đi theoanh từng bước được. Dù chị cảm nhận chính nó cũng đang cố gắng bứtra khỏi sự cố định, hòng đuổi theo anh để hoàn thành nhiệm vụ củamình. Nhưng chỉ có những chiếc ghế ô tô trống không, chỉ nghe thấytiếng gió biển và bóng con đường nhỏ lờ mờ qua cửa kính. Anh đanglàm gì trong ngôi nhà ấy? Câu hỏi đó như mũi kim đâm buốt tim ganchị, như hòn than đang đốt cháy những hoài nghi trong chị. Từ ngày anh thôi việc ở cơ quan nhà nước ra mở công ty riêng cũngđã được gần một năm. Nhờ kinh nghiệm làm việc lâu năm về truyềnhình cùng với sự giúp đỡ của bạn bè mà công ty truyền thông của anhngày càng lớn mạnh. Công việc ngày càng nhiều kéo theo là những ngày ...

Tài liệu được xem nhiều: