Danh mục

Truyện ngắn Chỉ một giây thôi

Số trang: 17      Loại file: pdf      Dung lượng: 171.44 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

“...Chỉ một giây thôi ... nhắm mắt quên cuộc đời, hãy nghĩ suy lại những việc làm của ta.... Chỉ một giây thôi ... nhắm mắt quên tất cả, nghĩ tới Cha Mẹ vẫn đang đong đầy yêu thương.... Chỉ một giây thôi... nhắm mắt quên cuộc đời, hãy nghĩ suy lại ta tìm mẹ nơi đâu
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Chỉ một giây thôi Chỉ một giây thôi ...“...Chỉ một giây thôi ... nhắm mắt quên cuộc đời, hãy nghĩ suy lại nhữngviệc làm của ta.... Chỉ một giây thôi ... nhắm mắt quên tất cả, nghĩ tới Cha Mẹ vẫn đang đong đầy yêu thương. ... Chỉ một giây thôi... nhắm mắt quên cuộc đời, hãy nghĩ suy lại ta tìm mẹ nơi đâu... Chỉ một giây thôi...nghĩ đến cha một lần, dấu vết chân chim vẫn đang từng ngày mong ta *****Các bạn đã bao giờ dành một phút nhỏ nhoi trong cuộc sống đến nghĩđến cha mẹ mình chưa? Dành một tích tắc để nghĩ suy lại những việccha mẹ làm cho đứa con thân yêu của mình? Dành một giây để nhìn lạibản thân mình? Và… có lẽ chúng ta cần dành cả đời để đền đáp lại côngơn của những đấng sinh thành.Tôi, một cậu nhóc sinh viên 20 tuổi, học đại học năm hai trường đại họcy Thái Bình. Một thành phố không xa hoa, phồn vinh như những thànhphố khác mà mang chút gì đó thanh bình, tĩnh lặng khiến cho một cậunhóc ham mê sự ồn ã cũng trở nên đa cảm hơn.Hôm nay là chủ nhật tôi được nghỉ học, tôi quyết định ở nhà không đi tụtập bạn bè như mọi khi. Ít nhất thì trong một tháng cũng phải có mộtngày ở nhà mà dọn dẹp chứ. Tôi bắt đầu công việc một cách nhanhchóng, nhà cửa bắt đầu trông sạch sẽ hơn. Tôi tháo vỏ gối ra để giặt,hình như lâu lắm rồi tôi để nó bẩn thỉu một góc ở xó giường, gối là thứtôi dùng để … đạp! Bỗng một tờ giấy nhỏ rơi ra khỏi chiếc vỏ gối, thì ralà bức thư của bố mẹ, là bức thư bố mẹ viết khi tôi lạc lối nhất, và có lẽchính nhờ bức thư ấy mà tôi đã thoát khỏi quá khứ đen tối, trở thành mộtchàng trai có trách nhiệm như bây giờ.2 năm trước- Minh ơi? Đi nhanh đội mình đang thiếu người – Ngoài nhàlà một đám bạn đang hò hét ầm mĩ rủ tôi đi chơi- Ừ tao xuống đây.Sau khi nhận được tín hiệu từ bọn bạn tôi nhanh chóng sắm sửa, chỉnhlại nhan sắc và lôi con Ablade để đi chiến đấu với lũ bạn. Tôi lúc đó mêđiện tử lắm, chẳng hiểu sao cứ mỗi lần chiến đấu trong thế giới ảo ấy tôilại cảm thấy thích thú vô cùng. Ban đầu cũng chỉ chơi 30 phút rồi dầndần lên đến một, hai tiếng, rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào màtôi có thể thâu đêm để chơi điện tử. Tôi cứ như thế hai năm trời, có lẽlúc ấy bố mẹ tôi đau lòng lắm.Bố mẹ tôi cũng không phải thuộc tầng lớp quyền cao chức trọng gì. Mẹtôi làm kế toán trong một bệnh viện còn bố thì ở nhà buôn bán kiếmthêm thu nhập. Cũng nhờ vậy, gia đình tôi không giàu nhưng cũng thuộcloại khá giả. Nhớ hôm đó ra khỏi nhà tôi thoáng thấy ánh mắt u buồncủa mẹ, nét bực bội khó chịu trên khuôn mặt của bố nhưng tôi thì…Chỉ 15p sau chúng tôi đã đến địa điểm quen thuộc. Những cuộc chiến ảohiện dần lên trên màn hình máy tính, tôi lao vào như một con thú cầntranh chấp thuộc địa cho mình và cứ thế tôi không để ý gì đén giờ giấc.Một cậu học sinh Mười Hai đáng lẽ giờ này đang ngồi cày sách vở chocuộc thi sắp tới nhưng tôi thì sao? Là đang cày game chứ không phải làkiến thức.Cuối cùng thì cũng thắng, tôi ngước nhìn đồng hồ thở dài. 11h30p giờmà về thì cũng đại loại mấy câu nói quen thuộc nhàm chán“Mẹ: Con đi sao về muộn thế?Bố: Sao mày không đi luôn đi cho khuất mắt tao”Nếu về muộn hơn thì cùng lắm chịu mấy phát tát của bố. Bố tôi là ngườinóng tính, lần nào đi về là y như rằng không mắng thì đánh rồi làm ầmmĩ cả nhà lên. Có lẽ mẹ tôi lúc đấy cũng buồn lắm, mẹ chỉ im lặng màkhông trách cứ tôi một lời nào. Nhưng tôi không quan tâm, thời điểm lúcđó tôi chỉ nghĩ xem làm thế nào để có thể chiến thắng được đối thủ tronggame mà thôi. Đầu óc tôi chỉ có súng và giáo mác, những bộ trang bị cóthể đưa tôi lên top và giành chiến thắng.Đồng hồ đã điểm 12h, điện thoại tôi bỗng đổ chuông. Tôi nghĩ chắc lạibố gọi về, chán nản rút điện thoại. Một dãy số vô cùng lạ, tôi hơi ngạcnhiên, bắt máy.- Alô- Xin hỏi đây là số của anh Hoàng Thiên Minh phải không ạ?- Đầudây bên kia là giọng cảu một người phụ nữ- Đúng rồi, cô là ai thế?- Anh đến ngay bệnh viện XXX bố mẹ anh gặp tai nạn.- Dạ…..Dời bỏ bàn tay khỏi bàn phím, tôi lặng người lao nhanh ra ngoài cửa lấyxe và lao thẳng tới bệnh viện. Gió tạt thẳng vào mặt, đau, một cảm giácsợ hãi lùa vào trong tim. Tôi lái xe nhanh hơn cuối cùng thì cũng đã đếnbệnh viện thằng em tôi đang đứng đó khuôn mặt đầy nước mắt.- Anh Minh. Anh đi đâu mà bây giờ mới đến? - Nó òa khóc gọi tôirồi lao nhanh về phía tôi vòng tay ôm chặt như thể sợ tôi biến mất vậy- Bố Bảo, mẹ Hương…- Không sao đâu anh ở đây rồi mà. - Tôi có gắng trấn an tinh thầncủa đứa em nhưng thực ra tôi cũng lo lắm, bố mẹ mà làm sao thì anh emtôi biết sống thế nào đây. Nhóc em dần nín khóc.- Bố mẹ dặn em ở nhà rồi bảo đi tìm anh một lúc. Sau thì có bácHùng đến đón em đến đây.Em tôi vừa thút thít vừa kể lại, từ lúc tôi đến nhóc vẫn ...

Tài liệu được xem nhiều: