Rào! Rào! Rào….! Một cơn mưa to vội vàng chợt đến. Mưa như trút, chớp sáng loáng chỉ đủ làm ta vội ngước lên và càng rảo chân tìm chỗ trú. 21h30, cái giờ mà thời điểm với tiết trời mưa nắng thất thường thế này thì ở nhà vẫn là sự lựa chọn tốt nhất. Tuy chưa phaỉ là muộn nhưng hai bên đường người ta đã tắt điện tối om, chỉ còn vài ba người có việc mới đang rảo bước về nhà. Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng gió rít trên những hẻm ngõ sâu hút, tiếng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn: Chia tay (dựa trên một câu chuyện có thật)Truyện ngắn: Chia tay (dựa trên một câu chuyện có thật)Truyện ngắn: CHIA TAYTác giả: HuongLe (dựa trên một câu chuyện có thật)Rào! Rào! Rào….!Một cơn mưa to vội vàng chợt đến. Mưa như trút, chớp sáng loáng chỉ đủ làm tavội ngước lên và càng rảo chân tìm chỗ trú. 21h30, cái giờ mà thời điểm với tiếttrời mưa nắng thất thường thế này thì ở nhà vẫn là sự lựa chọn tốt nhất. Tuy chưaphaỉ là muộn nhưng hai bên đường người ta đã tắt điện tối om, chỉ còn vài bangười có việc mới đang rảo bước về nhà. Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng gió rít trênnhững hẻm ngõ sâu hút, tiếng lá cây ào ào, mọi thứ đều vội vàng.Nhi vẫn đứng đó, nhỏ nhắn trong bộ quần áo xanh rộng thùng thình, đầu đội chiếcmũ len tím nhạt ản khuất sau chiếc ô nhỏ. Gió muốn giật lấy chiếc ô đó từ tay Nhi,mưa làm nhàu nát chiếc ô bé nhỏ, còn Nhi, Nhi vẫn giữ chắc chiếc ô như một báuvật, điều đó thuộc về tiềm thức của Nhi mất rồi. Vì sao ư? Vì đó là món quà cuôícùng, sự quan tâm cuối cùng mà Vinh dành cho cô. 1tiếng trước Vinh nói lời chiatay với Nhi. Sẽ cảm thấy thế nào khi một tình yêu 6 năm sụp đổ trong chốc lát?người ta có thể đau, có thể khóc hay la hét. Nhi chỉ mỉm cười và im lặng.Mỉm cười có thể coi là một lời đồng ý chia tay không? giá mà lúc đó Nhi nói đượcthì câu trả lời của Nhi là không. Còn sự im lặng cũng vậy chứ? đều là sự đồng ý?Nói chung là người ta có thể trả lời bằng sự im lặng hay là mỉm cười khi khôngmuốn trả lời bằng từ ngữ, và tất nhiên cũng có thể hiểu những câu trả lời này theonhiều cách khác nhau, và điều đặc biệt ở cách trả lời này là hiểu theo nghĩa nàocũng được!-“ Như đã nói từ tháng trước chúng ta chia tay em nhé ! ”….-“Em mỉm cười là đồng ý?”….-“Anh xin lỗi, em hãy tìm người phù hợp với em … ý anh là còn rất nhiều ngườitốt hơn anh…- ngập ngừng- Sắp mưa rồi, em cầm ô về nhà sớm nhé ”.…- “ Anh về trước…”Tiếng bước chân xa dần và mất hẳn. Nhi vẫn đứng đó, Nhi không khóc, là vì côkhông hề đau khổ? Không, tận cùng của nỗi đau không phải là những giọt nướcmắt mà là không thể khóc thành tiếng. Không đau sao được khi trái tim chảy máu,chia tay đâu phải là sự giải thoát? Giải thoát ư? Có lẽ điều đó đã thuộc về Vinh mấtrồi. Vinh đi mà không ngoảnh mặt. Mà cũng tốt,nếu lúc đó dù chỉ là một chútlưỡng lự của Vinh thôi có lẽ đôi bàn chân nhỏ bé này sẽ không giữ nổi Nhi mất.Đúng, Nhi vẫn còn yêu Vinh, rất nhiều. 6 năm không phải là quãng thời gian quádài nhưng đâu phải quá ngắn, đủ cho Nhi biết thế nào là tình yêu. Tình yêu là gì?Là gì mà khiến tim Nhi đau buốt đến thế?Nhi chìm trong những suy nghĩ mơ hồ. Nhi không sai, không hề sai. Vinh cũngvậy. vây sao phải chia tay?Mưa, vẫn mưa, rất to. Tiếng mưa ào ào, xối xả, ông trời hình như đang phiền muộnđiều gì và đang trút nó xuống nhân gian thì phải. Giá như con người ta ai cũng cóthể trút nỗi phiền muộn một cách dễ dàng như thế, giá như lúc mới sinh thànhthượng đế ban phát sẵn cho chúng ta điều đó. Đâu phải ai cũng có thể trút nỗimuộn phiền ra ngoài? Con người ta mấy ai có thể thắng thắn chia sẻ nỗi đau chongười khác?Vậy sao Nhi không nói gì khi chia tay? Vì sao Nhi không níu giữ? Sao chỉ im lặngvà mỉm cười?Có thể nói được gì khi người khác không còn yêu mình nữa, níu giữ một tình yêukhông trọn vẹn ư? Sẽ còn gọi là hạnh phúc không khi sống với một người mà mìnhkhông yêu? Vậy thì Vinh ra đi cũng là tìm sự giải thoát cho cả hai thôi. Sau khichia tay Vinh sẽ sống tốt chứ? Tốt, tốt lắm. Vinh sẽ lấy một cô gái giàu có vàotháng sau. Mấy ngày trước đó Vinh đã nói hết yêu Nhi, trái tim đã có hình bóngngười con gái khác, bên Nhi chỉ là nghĩa vụ bởi những gì mà Nhi đã làm cho Vinhmà thôi. Nhi không tin. Làm sao con người ta lại có thể dễ dàng vứt bỏ tình yêu 6năm với bao sóng gió và hi sinh đến vậy? Tình yêu 6 năm chẳng lẽ lại không bằngcái thứ tình cảm mà Vinh cũng gọi là tình yêu kia dù nó chỉ mới bắt đầu trong 2tháng? Nghĩa vụ ư? À, đúng rồi. Nhi đã luôn bên Vinh những ngày Vinh học lênthạc sĩ, đã quan tâm Vinh bằng tất cả tình yêu của mình. Những ngày tháng khókhăn đã qua, tưởng rằng tình yêu sẽ có kết thúc có hậu. Nhưng sự thật là như thếđó, cái mà Nhi nhận được chỉ là nghĩa vụ. Vinh đã có một tình yêu mới và mộtcuộc sống tốt đẹp phía trước. Chỉ cần Vinh hạnh phúc thì cô cũng hạnh phúc.Người ta có thể hạnh phúc được không khi người khác quay lưng lại với tình yêucủa mình? Làm gì có ai cao thượng đến vậy? Vinh ra đi để lại cho Nhi nỗi đau càoxé trái tim cô, Vinh hạnh phúc khi rời xa cô đến thế ư? không thế thì sao đã cướingay một người con gái khác?…Nhi cười, cười to, tiếng cười kéo dài và cuối cùng thì không thành tiếng. Nhi némmạnh chiếc ô sang phía bên đường. Nước mưa xối xả, Nhi ướt sũng, chiếc mũ lentheo gió vụt bay để lộ ra khuôn mặt tái xanh trong ánh sáng mập mờ của đèn điệnđường. Anh nói tôi già hơn cô ấy? tôi già ư? tuổi thanh xuân của tôi ở bên anh vàgiờ nó đã qua rồi, vì tôi đứng với một thạc sĩ như anh trông kệch ...