Thông tin tài liệu:
Đây là truyện ngắn Chọn cách quên xin giới thiệu đến các bạn đọc. Sau khi chia tay người yêu, Chi xếp những thứ đồ anh tặng vào một chiếc thùng carton cũ như vậy cô sẽ thấy thoải mái hơn nhưng bất kể thứ gì cũng làm Chi nhớ đến anh, nhớ đến những tháng ngày hai người còn chung bước.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Chọn cách quênTruyện ngắn Chọn cách quên1. Chia tay rồi. Chi xếp những thứ đồ anh tặng vào một chiếc thùng carton cũ.Cũng không nhiều nhặn gì, chỉ là Chi cảm thấy khó chịu mỗi lần nhìn thấy chúng.Bất kể thứ gì cũng làm Chi nhớ đến anh, nhớ đến những tháng ngày hai người cònchung bước. Lúc này, Chi trở nên nhạy cảm và mong manh hơn bao giờ hết.Sự thực là Chi mới là người nói chia tay trước. Nhưng xét cho cùng, thì việc ngườinói chia tay là ai đi chăng nữa cũng đâu có quan trọng bằng việc ta phải quên đitình yêu đó, để những kí ức xưa cũ không làm xáo trộn cuộc sống hiện tại. Quênư? Có thể dễ dàng buông ra một câu nói quên rồi quên hẳn hay không ? Hay sẽvẫn còn lại trong lòng những kí ức nhập nhằng bất định ?Chi tự hài lòng khi lớp phấn dầy cộp trên mặt cuối cùng cũng che được đôi mắtthâm quầng sưng mọng. Cả một đêm thức trắng. Cái cảm giác cơ mắt căng ra màvẫn không ghì được nước mắt quả thật chẳng dễ chịu gì. Chi cũng không hiểu tạisao mình khóc. Không đau đớn. Không dằn vặt. Không tiếc nuối. Chỉ có một cáigì đó, vô hình, mơ hồ cứ đè nặng tâm can đến nghẹt thở.Đi làm. Mắt dán chặt vào màn hình máy tính. Tập trung hoàn toàn vào công việc.Một sức mạnh vô hình nào đó đã ngăn không cho não bộ còn tồn tại bất cứ mộtgợn nghĩ nào khác ngoài những con số chằng chịt đang nhấp nháy trên màn hình.12h.Đồng nghiệp ríu ran rủ đi ăn trưa. Lắc đầu. Thoáng nhìn thấy những ánh mắt kháclạ, Chi cụp mắt, giải thích bâng quơ. Hình như buột miệng nhắc tới một cái tênnào đó. Lại thấy thái dương giật liên hồi.Truyện ngắnNhững tiếng giày cao gót đều đặn nện xuống nền gạch nhỏ dần rồi biến mất. Thứtạp âm đang ong gong trong đầu cũng lịm đi rồi.Chi thấy mệt mỏi. Cả người mềm nhũn. Khép chặt mi mắt gần như đã tê dại, Chingủ thiếp đi.Thơm quá ! Là mùi thơm béo ngậy của cá kho tộ và củ cải đường ! Chi choàngtỉnh, đầu vừa nghĩ tới một khuôn mặt thân thuộc đang cười với cô, tay anh cầm dĩacơm trắng, bên trên là cá kho tộ và củ cải đường nghi ngút khói.- Định tự kết liễu cuộc đời đấy hả ? Dậy ăn đi !Không phải anh ! Trước mặt là Tú-anh chàng đồng nghiệp trẻ măng, tay cầm mộthộp cơm có màu xanh đậm đến nhức mắt.- Không muốn ăn !Bụng chợt sôi ọc ọc. Hình như bữa ăn gần nhất cũng là từ trưa hôm qua. Tú cười,má lúm đồng tiền. Một nụ cười châm chọc. Đột nhiên thấy ghét cái má lúm đó ghêgớm.- Cười cái gì. Đưa cơm đây !Tú mở nắp hộp. Những miếng cá màu nâu óng mỡ. Hình như ai cũng biết Chithích ăn cá thì phải.- Bị sao thế ? Thỉnh thoảng muốn vào vai cô nàng bí ẩn à ?- Thất tình thôi.Chi ăn ngấu nghiến. Giờ cô mới nhận ra rằng mình đang rất đói.Truyện ngắn- Gớm thật !-Tú đứng tựa vào cửa sổ, tay vuốt cằm ra điều nghĩ ngợi mông lunglắm, cuối cùng thốt lên một câu xanh rờn-Chị bị anh ta « đá » à ?- Không-Chi bình thản gắp miếng củ cái lớn bỏ vào miệng-Là tôi nói chia taytrước.- Ồ-Tú ngạc nhiên-Vậy rốt cục là do chị không chịu đựng được việc anh ta còn đilại với cô người yêu cũ xinh đẹp ?Có cái gì đó vừa ào tới. Đau nhói.- Chuyện không phải của cậu. Quan tâm làm gì.- Sao lại không liên quan. Tôi đã nói ngay từ đầu với chị là nên dứt khoát với anhta rồi. Đàn ông kiểu gì mà...- Ý cậu là sao ? Anh ấy làm sao ? Đàn ông kiểu gì là kiểu gì hả ?Chi gào lên. Khuôn mặt đỏ bừng giận dữ. Hai mắt trợn trừng nhìn Tú.Lặng im.Tú hình như đã bỏ đi từ lâu rồi. Hộp cơm nguội ngắt.Điều hòa kêu ro ro.Lạnh. Chi thực sự thấy rất lạnh.2. Không ngủ được. Người ta bảo nghe nhạc sẽ dễ ngủ hơn. Chi mở điện thoại. Côkhông thích nghe nhạc nên giờ trong máy chỉ có vài bài hát Tú gửi bằng bluetoothsang cho.Giờ này Tú chắc vẫn còn ấm ức lắm. Nhưng chả trách Chi nóng giận được, là tạicậu ta nhiều chuyện trước.Truyện ngắnChi sinh trước Tú có ba tháng, nhưng vẫn là trước một năm, nên luôn xưng chị. Túbảo không chấp người già, nên cũng gọi Chi là chị, nhưng nhất quyết không xưng« em », lúc nào cũng « tôi-chị ».Điện thoại rung. Là tin nhắn của Tú:-« Không ngủ được hả? Mở máy mà nghe nhạc, có vài bài ru ngủ thì phải.- Không giận tôi nữa à?- Giận thì được cho tiền à?-- Cái icon chả liên quan.Ngủ sớm đi. 1h sáng rồi đấy.Tay miết dọc màn hình điện thoại. Chi vừa mở một bài gì đó, trong tên bài hát cómột chữ quên:...Người ra đi để lại tình yêu và nỗi nhớEm góp lại cho mình những kỉ niệm không têngiấu trong timĐauchỉ riêng mình em biếtQuên anhlà một điều không thểAnh có nhớ nơi mình từng hò hẹnTruyện ngắnvòm lá xanh cao, lấp lánh tiếng cườiTừng nơi ta qua giờ chỉ còn là rêu bụiVà chút xót thươngem cất lạiở trong lòng...Giờ này chắc anh đang ở bên cô ấy, rất hạnh phúc, và quên em rồi, phải không?Ngủ quên. Trong những cơn mơ ngập tràn kỉ niệm.3. 39 độC. Chi uể oải đặt chiếc cặp nhiệt độ lên bàn. Sốt cao quá. Đành gọi điệncho sếp xin nghỉ việc. Nghe thấy tiếng sếp cằn nhằn hai ba câu rồi cúp máy.Thấy nhớ nhà da diết. Phải chi có mẹ ở bên lúc này.Sẽ nghe thấy tiếng Chi ng ...