Danh mục

Truyện ngắn Chúng ta là của nhau

Số trang: 23      Loại file: pdf      Dung lượng: 675.99 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vũ à! Cho em thêm một chút thời gian nữa nhé! Để em có thể đi đến trái tim anh bằng chính trái tim chỉ dành riêng cho anh. Gặp gỡTôi vừa chân ướt chân ráo đến ngôi trường này, chưa quen ai và không đủ dũng cảm để làm quen với một người nào. Tôi chọn, mà không, là bố đã chọn cho tôi ngôi trường này vì hàng tá những lí do. Tôi không phản đối, cũng không hứng thú, như kiểu chân bước đi đâu thì tôi theo tới đó thôi....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Chúng ta là của nhauChúng ta là của nhauVũ à! Cho em thêm một chút thời gian nữa nhé! Để em có thể đi đến trái timanh bằng chính trái tim chỉ dành riêng cho anh.Gặp gỡTôi vừa chân ướt chân ráo đến ngôi trường này, chưa quen ai và không đủ dũngcảm để làm quen với một người nào. Tôi chọn, mà không, là bố đã chọn cho tôingôi trường này vì hàng tá những lí do. Tôi không phản đối, cũng không hứng thú,như kiểu chân bước đi đâu thì tôi theo tới đó thôi. Tôi vừa ngồi xuống ghế đá trướcthư viện sau khi tham quan hết một vòng ngôi trường rộng lớn. Có một tên đi quachỗ tôi. Cái tên này cũng lạ thật, hắn rất tự nhiên đứng nhìn tôi chằm chằm (tôiphát hiện ra điều này khi nhìn quanh quất và thấy hắn). Rồi hắn mỉm cười, ngồixuống băng ghế bên cạnh tôi. Hắn lục ba lô, lấy ra một cái kẹo mút đưa cho tôi, lạicười:-Chào, bạn có thể chỉ cho tôi hội trường A ở đâu không?Hội trường A, nơi nó vừa đi qua đang có buổi tổng kết trao học bổng. Lính mới(nếu tôi không nhầm) thì lên đó làm gì chứ? Còn nếu là ma cũ thì hẳn phải biết cáinhà kho của trường nằm ở góc nào chứ đừng nói là cái hội trường to đùng thế. Tôingước ra sau, chỉ lên trên lầu rồi liếc qua hắn:-Ở tầng 2 – Rồi tôi đẩy lại cây kẹo – Tớ không ăn ngọt!-Cảm ơn nhé! – Hắn vẫn cười – Vậy ô mai nhé!Hắn để lại gói ô mai rồi nhanh chóng biến mất trên lầu. Tôi tròn mắt nhìn cái góitrên tay mình, bất giác mỉm cười. Gì thế này? Một sự khởi đầu thú vị chăng? Hayngôi trường này đâu đâu cũng có những tên quái đản như thế? Vậy thì dám thề làtôi sẽ trốn học ngay trước khi vào lớp. Mà cái tên vừa xuất hiện ở đây cũng lạ, contrai gì mà ba lô đầy kẹo. Thôi không nghĩ nữa, tôi dắt xe ra về, đằng nào thì cũngđã quyết định rồi, ba ngày nữa là ngày nhập học.-Sao anh Phong lại đi với nó nhỉ?-Con bé đó là ai thế? Học sinh mới à?-Ghê gớm quá! Làm sao nó quen được anh ấy thế?-…Tôi nghe được rất nhiều lời xì xào sau lưng từ lúc tình cờ gặp lại tên “ngoài hànhtinh” hôm trước. Hắn đi từ phía sau cùng đường với tôi, rồi hắn:-Chào bạn!-Ừ, chào!Thế là tôi và hắn đi cùng nhau. Khi ấy tôi mới biết rằng mình đang gặp một hotboy. Có thể việc quen với một người nổi tiếng sẽ làm bạn thích thú. Ví như bạn cóthể kết bạn được nhiều hơn, ví như bạn sẽ có cơ hội quen thêm những anh chàng“đỉnh của đỉnh”, ví như bạn luôn được ưu ái (bạn đang đi với một người nổi tiếngcơ mà), và rất nhiều chuyện có lợi khác. Nhưng… vấn đề của tôi là ở chính việcđó. Tôi ghét “bị” nổi tiếng. Tôi không thích người ta mang mình ra soi mói. Cuộcsống của tôi sẽ không yên bình như tôi muốn nữa. Mặc dù tôi hoàn toàn có thể gặphotboy và “Xin chào!” lại. Dám cá là anh ấy không từ chối đâu. Chính anh ấymuốn làm quen với tôi trước cơ mà. Hay là đối với ai anh ấy cũng vậy nhỉ? (Bằngchứng là ba lô anh ấy đầy kẹo đấy thôi.) Tôi cố gắng để không nghĩ nhiều đến hotboy nữa, nhưng… việc có một ai đó quan tâm đến mình, dù rất “tình cờ” cũngkhiến tôi thấy vui vui. ***Cô bé đó nói giọng miền Trung. Lạ lạ và đáng yêu. Tôi đi ngang cô ấy từ lúc cô bévừa bước chân vào trường và ngẩn ra nhìn mấy cây liễu nở hoa đỏ rực rủ xuống bờhồ. Bất chợt cô bé reo lên, hơi ngạc nhiên và làm tôi bất ngờ:-Oa, mấy bông hoa ni đẹp quá!Câu nói ấy làm tôi chú ý. Và đẩy tới quyết định làm quen ngay khi gặp lại lần thứ 2ở băng ghế trước thư viện. Tần suất tôi gặp cô bé dày lên khi tôi phát hiện ra tôi vàAn cùng đường. Thỉnh thoảng, tôi đưa An về, dẫn An đi chơi. Có lúc bắt gặp cô bélang thang trên sân trường, tôi lại chìa cho cô bé mấy gói ô mai đủ loại. Tôi khôngquan tâm rằng có rất nhiều người đang nhìn mình. Còn An có lẽ rất lúng túng. Tấtnhiên rồi, vì An đang đi cùng một trong những người bị để ý nhiều nhất trường mà.Mặc dù tôi không hề tự hào về điều đó. ***Người ta nghĩ hot boy lúc nào cũng phải đi với hot girl. Hoa khôi năm nay vẫn làchị Hoàng Anh - học trên tôi 3 khóa, cùng lớp với anh Phong. Ai cũng bảo anhPhong và chị Hoàng Anh đẹp đôi. Cả hai người đều là những người chủ chốt trongnhiều hoạt động của trường. Còn tôi là bí thư, một bí thư hơi bất tài khi chẳng có ainghe ý kiến của mình cả. Chỉ có anh Phong vẫn hay động viên tôi:-Em đừng nản, ý kiến của em rất hay. Về chuẩn bị kĩ hơn đi, lần sau anh sẽ giúpem đề xuất lại. Không có em trong ban cán sự của trường thì thật phí đấy!Tôi hơi buồn nhưng vẫn cố cười thật tươi. Định nói với anh câu cảm ơn thì anh đãđứng ở cửa với chị Hoàng Anh từ lúc nào. Anh nói gì đó với chị, chị nghiêng đầurất dễ thương. Rồi anh quay lại, vẫy tay chào tôi và đi với chị, ngược đường tôi đi.Đã nói rồi mà, hot boy luôn đi cùng với hot girl. ***Hình như An hơi hụt hẫng khi tôi không cùng về với cô bé như mọi ngày. Cuốicùng thì chúng tôi, chính xác hơn là An, đã quen được với những ...

Tài liệu được xem nhiều: