Không biết từ bao giờ nó bắt đầu yêu chuông gió. Chỉ biết rằng nghe tiếng chuông gió là nó lại nhớ tới Hoàng. Cô sinh viên năm nhất vô tư, hồn nhiên, suốt ngày vui đùa với chúng bạn bỗng trở nên trầm hẳn, bẽn lẽn, thích ngồi một mình suy nghĩ vẩn vơ và trải lòng với những dòng nhật ký. Trang nhật ký đầu tiên trong đời sinh viên của nó ghi lại những rung động đầu đời của người con gái...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Chuông gióChuông gióKhông biết từ bao giờ nó bắt đầu yêu chuông gió. Chỉ biết rằng nghe tiếng chuônggió là nó lại nhớ tới Hoàng.Cô sinh viên năm nhất vô tư, hồn nhiên, suốt ngày vui đùa với chúng bạn bỗng trởnên trầm hẳn, bẽn lẽn, thích ngồi một mình suy nghĩ vẩn vơ và trải lòng với nhữngdòng nhật ký. Trang nhật ký đầu tiên trong đời sinh viên của nó ghi lại những rungđộng đầu đời của người con gái. Phải, lần đầu tiên con tim nó đập loạn nhịp bởimột ai kia. Không phải ai khác, chính là cậu ấy.Hoàng là người cuối cùng chuyển vào xóm trọ. Trông cậu chẳng có gì đặc biệt sovới mấy tên con trai trong xóm. Tất cả đều vui tính, trẻ trung và từ các tỉnh lẻ lênHà Nội học. Chỉ có điều, cả xóm là dân Báo chí, riêng Hoàng học Giao thông vậntải.Là “ma mới” nên Hoàng còn khá rụt rè, chưa dám đùa với bọn con gái. Tụi nó họcbuổi sáng còn cậu ấy học chiều. Hễ đi học về, vừa kéo cái cổng sắt kèn kẹt là nó lạibắt gặp Hoàng đang lúi húi nhặt rau hoặc chuẩn bị xào nấu gì đó. Rồi lúc tụi nóngồi ăn cơm thì Hoàng lại dắt xe đi học.Cả dãy trọ có 6 phòng, phòng nó là thứ 3, cuối dãy là phòng Hoàng. Hành langchật hẹp, chỉ vừa đủ cho hai người đứng nên mỗi lần dắt xe ra Hoàng lại phải dichuyển chậm chạp, khó khăn. Hễ qua cửa phòng nó thì kiểu gì con bạn cùng phòngcũng đằng hẵng một tiếng bằng cái giọng “thánh thót”: “Đi học à?” hoặc “Chú ýđôi tông của tớ!”…Vậy là Hoàng lại nhìn vào, nở một nụ cười chào hai đứa. Eo ơi,Hoàng cười duyên thế! Nó sửng sốt khi nghe đứa bạn nói đúng suy nghĩ của mình.Cũng từ đó, nó bắt đầu liếc nhìn cậu ấy một cách kín đáo. Điệu cười, giọng nói,dáng đi,…và cả bước chân của cậu ấy đều thân thương đến lạ. Nó và cậu ấy rất ítchuyện trò, chỉ chào nhau lúc chạm mặt hoặc hỏi vay nhau vài ba chục ngàn tiềnăn cuối tháng. Thế mà nó đã thích Hoàng.Cuối thu, trời trở lạnh, đóng chặt cửa phòng, cầm cuốn giáo trình trên tay mà lòngnó cứ bồi hồi, rung rinh mỗi lần nghe tiếng bước chân Hoàng đi về phía đầu dãy đểđánh răng hoặc ngồi tếu táo với bọn con trai. Tưởng như nó đếm chính xác số bướcchân của cậu ấy đi lại trong dãy trọ mỗi tối. Có những hôm, nó mở toang cửa sổ đểhọc, thỉnh thoảng đi qua Hoàng lại nhìn vào, đối đáp một lúc với đứa bạn cùngphòng hay chọc ghẹo cậu. Rồi Hoàng nhìn nó, gãi đầu: “Xin lỗi nhé, cậu đang họcmà tớ lại…” Nó chỉ cười: “Không sao đâu!”Nó dịu dàng, chăm chỉ và khá khéo tay nên rất được bọn con trai trong xóm quýmến. Đứa thì nhờ nó là cho cái áo sơ mi, đứa nhờ nêm gia vị cho thức ăn, đứa lạinhờ mua hộ mớ rau…Hoàng ít nhờ vì sợ phiền. Ở cùng phòng với người anh họnên cậu ấy luôn làm mọi việc tự giác, chu đáo. Một tối nọ, nó đang dọn lại giá sáchthì nghe Hoàng gọi. Hoàng bước vào phòng nhờ nó làm giúp cái khung ảnh. Có lẽchưa bao giờ nó thấy vui đến thế, làm giúp cho người ta mà như được ban ơn vậy.Nó nhận lời, lôi tập giấy dán tường và mấy đồ thủ công ra làm ngay. Hoàng chămchú nhìn theo tay nó và bắt chuyện nên lúc đầu nó hơi luống cuống, cầm kéo cứrun run. Nó gắng phối màu, tết hoa sao cho thật đẹp, thật vừa với tấm ảnh Hoàngcầm. Cuối cùng đã hoàn thành, nó đưa cho Hoàng. Cậu ta cầm lấy, ngắm nghía,cảm ơn rồi chào. Nó ngồi một mình, thần người vì một cảm giác khó tả và đôi chúthãnh diện về mìnhChiều hôm sau, nó sang phòng Hoàng mượn máy tính để làm bài tập xác suấtthống kê. Chỉ có anh Minh ở nhà. Đứng ngoài cửa, nó liếc qua căn phòng và dừnglại ở cái khung ảnh. Hoàng đã gắn khung ảnh ở trên đầu giường, cậu còn trang tríthêm mấy dải duy băng trông khá đẹp mắt. Nó nhìn sang khung cửa sổ chỗ Hoàngngồi học, tất cả đều ngăn nắp, phía trên treo đủ loại chuông gió từ nhỏ tới lớn đượclàm từ gỗ, nhựa, kim loại với những màu sắc long lanh. Khung cảnh ấy lập tức inđậm vào tâm trí nó. Từ hôm đó, cứ chiều chiều là nó lại để ý xem chuông gió córung không. Nhiều hôm gió thổi mạnh, những chiếc chuông gió kêu liên hồi toòngteng vui tai lắm.Gia đình Hoàng làm nông nên hàng tháng bố mẹ phải vất vả lắm mới gửi đủ tiềncho cậu học tập và sinh hoạt. Vậy là từ năm đầu Hoàng đã đi làm gia sư kiếm thêmtiền mua giáo trình. Cuối tuần, các phòng tụ tập xem phim hoặc rủ nhau đi chơi thìHoàng lại lóc cóc đạp xe đi dạy. Có hôm, trời mưa to, nó đứng nấu ăn mà lòng cứnôn nao, không biết Hoàng sắp về chưa? Két! Tiếng phanh xe đạp. Nó đặt vội đôiđũa xuống, chạy ra cửa. Là Hoàng, áo quần, cặp sách ướt sũng. Nó chẳng kịp độimũ, đi dép, chạy nhanh ra mở cổng, nắm lấy giỏ xe và cứ thế kéo tuột vào. Bất ngờquá, Hoàng lúng túng cảm ơn bằng nụ cười bẽn lẽn.Hình ảnh người con trai với chiếc sơ mi trắng ướt sũng trong mưa đẹp và lãng mạnlạ thường. Nó nghĩ đến Hoàng nhiều hơn, chăm viết nhật ký hơn và mỗi sáng từtrường về nó lại nhặt nhạnh những cánh hoa giấy rơi từ các toà nhà cao tầng ép vàosổ. Hôm nhận tháng lương đầu tiên, Hoàng mời cả xóm ăn chè khao. Lúc về, nókhông tài nào ngủ được, lục đục bật đèn cẩn thận chọn những cánh hoa đẹp nhất đểlàm ...