Danh mục

Truyện ngắn Chuyện trà

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 125.64 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chuyện trà Mấy hôm nay, trời đổ mưa. Những cơn mưa cuối mùa tháng 7 âm lịch cứ âm ỉ, day dứt. Đường phố phủ một màu xám nhoè nhoẹt. Tôi ngồi buồn trong quán, tính đóng cửa, đi ngủ cho xong.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Chuyện trà Truyện ngắn Chuyện tràChuyện tràMấy hôm nay, trời đổ mưa. Những cơn mưa cuối mùa tháng 7 âm lịch cứ âm ỉ, daydứt. Đường phố phủ một màu xám nhoè nhoẹt. Tôi ngồi buồn trong quán, tínhđóng cửa, đi ngủ cho xong. Mưa gió thế này ai mà uống trà. Nhưng chẳng hiểunghĩ thế nào, tôi lại chặc lưỡi: Thôi thì, cứ đợi!.Quán của tôi, à không của dì tôi, là quán trà, không phải quán kem, cũng khôngphải trà sữa. Bà dì dư tiền, muốn làm gì đó... lãng mạn cho vui, liền mở một quántrà be bé xinh xinh. Khách đến hay không mặc kệ. Nói vậy thôi,quán có nhữngkhách quen, tuy ít nhưng rất trung thành. Có lẽ vì dì chọn trà ngon và không khíkhông hỗn tạp.Lại một buổi chiều mưa. Khách quen cũng không thấy đến. Tôi tự pha cho mìnhmột cốc trà gừng ấm nóng cay cay. Tôi thích trà, và cả góc quán của dì.- Cho một trà gừng nha!Tôi quay lại. Bàn số 5, dưới giò lan hoàng hậu, một cậu bé - không quen - vừa vào.- Vâng!Tôi xoay vào trong, làm một tách trà gừng khác với đầy đủ tiêu chuẩn cho khách.Tôi bưng khay trà đặt lên bàn, không quên lặp lại điệp khúc: Mời quý khách dùngtrà. Cậu bé, chắc chắn lần đầu tiên vào đây, có vẻ lúng túng trước sự khách sáođó. tôi không quan tâm, quay vào đứng tại quầy, thưởng thức tách trà của mình.- Chị biết mưa đến khi nào không?Hỏi gì kì lạ. Tôi chứ ông trời sao mà biết mưa đến khi nào. Nhưng lịch sự thì vẫnnên:- Chị không biết. Em có việc gì sao?- Không có gì cả.Cả hai quay lại với tách trà gừng của mình. Tôi bắt đầu quan sát thằng bé. Nó có vẻnhỏ, khoảng 15 - 16, mái tóc để hơi dài, mắt rất đẹp và... tóm lại là một ku đẹp trai.Mình mà nhỏ hơn 2 tuổi thì mình đã cua nó rồi. Uhm!- Em bao nhiêu tuổi?- 12 ngày nữa là 16 ạ.- Sinh vào mùa mưa...Thằng bé chợt mỉm cười, nó cười rất trong:- Mẹ em cũng nói thế.Tôi, ngược lai, sinh vào mùa nắng, mùa nắng gắt nhất của những ngày hè, gần Hạchí. Bố mẹ bảo vậy tính tôi mới nóng và thẳng như thế. Nhưng tôi không tin.- Em có biết người ta nói mưa là gì không?- Không ạ.Tôi cũng chưa tìm ra câu trả lời nào khá khẩm hơn câu hỏi sặc mùi ngờ nghệch.Đơn giản là tôi muốn nói chuyện với thằng bé. Khói từ cốc trà gừng bốc lên, quyệnkhông khí xung quanh thành một khối ấm áp thơm nồng. Bầu trời bên ngoài có vẻđã ngớt mưa.- A, em phải về, chị tính tiền giùm em.Tôi mang hoá đơn ra:- Chúng ta chưa biết tên nhau!- Có lẽ em cũng không quay lại đây nữa chị à - thằng bé cười.- Chị phục vụ tệ quá huh?- Không đâu, nhưng mà em sẽ không đến được nữa.Thằng bé xách balô ra cửa, tôi gọi với theo:- Vậy nếu gặp nhau ngoài đường, chị biết gọi em thế nào?- Em sẽ gọi chị trước, yên tâm.Thằng bé biến nhanh sau khung cửa, cũng bất ngờ như khi nó đến. Với khách quađường lúc vội vã, trà là nhân duyên. Mấy ai chọn trà lúc vội???~~~o0o~~~Lại một buổi chiều mưa khác, và tôi đang ở khu shopping lớn nhất thành phố, trờithì lại sũng nước mưa. Tôi không dư dả để shopping ở đây, nhưng một địa điểmấm cúng, vui vẻ, nhộn nhịp trong chiều mưa thì đây lại là nơi lí tưởng. Tôi langthang từ khu quần áo sang khu bánh kẹo, từ nước hoa đến giày dép. Tôi đứng khálâu trước gian hàng bán các loại trà mới nhập.- Chị mua gì?Cô bán hàng có cái răng khểnh xinh xinh hỏi tôi. Tôi lắc đầu hơi ngượng:- Không em chỉ xem thôi ạ.Sợ làm người khác khó chịu, tôi đành nói thêm:- Lựa để lần sau mua. Nhà em mở quán trà.Tôi lại đứng ngắm khung kính đang lấp lánh hàng trăm loại trà nổi tiếng trong đó.Chúng nổi tiếng nhưng chỉ là hàng công nghiệp, với những thành phần đã được sấykhô nén ép đến vô cảm - tất nhiên là theo cảm nhận của tôi. Bỗng dưng tôi nhớ cốctrà gừng ấm nóng của chiều mưa hôm trước.- Ở đây có loại Trảm mã trà không?Tôi giật mình bởi câu hỏi của một vị khách vừa đến. Đó là một người phụ nữ châuÂu cao lớn, gò má cao và giọng nói lơ lớ. Cô bán hàng dường như lần đầu nghe tênlạ, đang ngập ngừng:- Quý khách hỏi loại trà gì ạ?- Trảm mã trà. Tôi nghe nói đó là một loại trà nổi tiếng của châu Á.- Việt Nam không sản xuất loại trà đó đâu thưa bà - tôi trả lời thay cho cô bán hàngđang ngơ ngác. Họ quay sang nhìn tôi, ngạc nhiên:- Thật lạ, chẳng phải Việt Nam cũng là một nước châu Á biết thưởng thức trà sao?- Nhưng không phải loại trà ướp bằng bao tử con ngưa đói, sau đó chặt đầu ngựarồi mổ bụng để lấy xác hoa trà đã nhuyễn. Nếu bà muôn dùng trà của Việt Nam, bàcó thể dùng trà Sen.Người khách tròn mắt nhìn tôi, có vẻ nghi ngờ điều tôi nói. Một con bé còn khánon lại nói về Trảm mã trà - loại trà quý cổ xưa chỉ giành cho giới vua chúa.- Trà Sen tốt như thế nào?- Tôi nghĩ nó đẹp và thanh như hoa sen. Nhưng tốt nhất bà nên thử rồi tự nhận xét.Tôi lục trong ví tìm card của quán trà, chỉ đường cho bà khách cách để đến quáncủa dì tôi. Ít ra tôi có thể pha cho bà ấy tách trà được ướp từ hoa sen vừa hái,không phải loại bột xay nhuyễn chưng trong tủ kính kia.- Chúng ta chưa biết tên nhau? - bà khách phương tây hỏi tôi.- Có lẽ tôi sẽ không quay lại đây nữa - tôi cười với bà ấy. Cũng phải, khu ...

Tài liệu được xem nhiều: