Tài liệu đã khắc họa nên hình ảnh của con người trong xã hội hiện đại, nhưng con người bị vòng xoáy cuộc đời đi mà đôi khi quên mất bản thân, rồi bất chợt nhân ra mình chẳng có ai bên cạnh. Từng trang Tài liệu giống như những suy tư miên man khôn nguôi về cuộc sống, tình yêu, sự trăn trở của tâm hồn mỗi con người, khiến người đọc không khỏi cảm thấy nao lòng và đồng cảm. Mời các bạn cùng tham khảo nội dung phần 2 Tài liệu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Cô đơn trên mạng: Phần 2Cô đơn trên mạngChương 6ANH: Anh mừng vì đã đặt được phòng ở đúng khách sạn này. Đây đã từnglà khách sạn của anh ở New Orleans.Hôm qua, lúc từ sân bay về đây, bước ra khỏi taxi và sau ngần ấy năm lạiđược đứng cùng với cái vali của mình trước cánh cửa lùa màu trắng có taycầm bằng đồng sáng loáng quen thuộc, anh thấy tim mình đập rộn lên.Khách sạn này, theo một nghĩa nào đấy, là biểu tượng của tất cả những gì đãlàm thay đổi cuộc đời anh, thay đổi bản thân anh nhiều đến thế.Chính tại nơi đây hơn một chục năm về trước, cái hồi làm tiến sĩ, vào banđêm, anh thường bứt khỏi những cái máy tính, những cuốn sách, những tạpchí khoa học và những ý nghĩ, những ý tưởng, những kế hoạch luôn quaycuồng trong đầu mình. Cùng với những nhà khoa học khác trong nhóm,cũng trẻ, cũng cực kỳ gàn dở như anh, đang đêm gọi taxi đi đến khách sạnnày, để uống bia hoặc rượu vang và nghe loại nhạc blues mê hồn của ngườida đen bên những cái bàn đá trắng ngoài sân trời, tranh luận đầy hưng phấnvề tất cả những gì dính dáng đến việc sắp xếp chuỗi gien hoặc tưởng tượngra những gì họ sẽ làm nếu chuyển được những gien này thành những proteintương ứng, và đến lượt chúng, những protein này thành cảm xúc, hành viứng xử hoặc ý nghĩ của con người. Họ gọi những lúc này một cách đầytưởng tượng, phù hợp với địa điểm và tình huống, là ADN breaks, mà mộtsố thì giải thích như là giờ giải lao ban đêm để uống rượu ở Dauphine, cònsố khác thì là đứt gãy ADN.Khi ấy họ là một nhóm những thanh niên ồn ào và tin tưởng vào sự khôngthể nhầm lẫn của mình, vào sự khác thường và đặc biệt của cái họ đang làm,và tuyệt đối chắc chắn rằng chính họ sẽ đánh dấu những đường chân trờitrong khoa học. Nhưng cái mà anh nhớ nhất trong những ngày ở NewOrleans ấy là lòng hăng say đến mức tham lam. Nếu như thời gian có thể trởlại và anh lại được ở đây, thì với những gì giờ đây anh biết, anh sẽ giànhnhiều thời gian nhất để học thuộc lòng như học một bài thơ, chính là lònghăng say ấy. Khi ấy họ như những chú sư tử non. Họ tin rằng thế giới sẽ làcủa họ, và khi ấy sao họ ở gần các vì sao trên khoảng trời đêm trên sânthượng của khách sạn Dauphine New Orleans đến thế. Cho nên hôm qua,khi lại đứng trước khách sạn này, cho dù mới là buổi sáng và mặt trời cònđang rực rỡ, anh vẫn chói cảm thấy mình ở gần với các vì sao hơn. Có saođâu, nếu giờ đây chúng không còn sáng lấp lánh giống như những ngày xưa 159nữa.Chẳng phải những vì sao cũng cháy đấy thôi.Anh dừng lại một lát trước khi bước qua cánh cửa quá quen thuộc đối vớianh để vào quầy lễ tân. Anh nghĩ nếu phải kể cho cô anh cảm thấy gì khi vàođây - mà anh thừa biết là cô sẽ hỏi - thì anh sẽ nói rằng anh cảm thấy buồnvà tự hào xen. lẫn. Tự hào vì khi anh đến thành phố này, nơi anh bắt đầu cònlà một nghiên cứu sinh Ba Lan vô danh tiểu tốt, có cái họ mà ít ai đọc nổi,được mời như một gương mặt không cần bàn cãi đến một hội nghị quốc tếquan trọng nhất trong lĩnh vực này, để đọc một bản tham luận mà tất cảnhững nhân vật quan trọng khác trong lĩnh vực của anh đều muốn nghe. Cònbuồn vì anh bỗng hiểu ràng với tất cả những gì anh đã đạt được, tất cả sựthừa nhận và ngưỡng mộ, thì anh vẫn sẽ không bao giờ còn được hưng phấn,tự hào về bản thân mình và toại nguyện như hồi đó, mười mấy năm trướcđây khi đang nghiên cứu về sự sắp xếp chuỗi gien của một loại vi khuẩn gâynên bệnh sất Rickettsia, anh đã tin rằng mình đang nhìn vào những con bàicủa chính Tạo hóa.Dauphin New Orleans, với sự giản dị và ấm cúng của mình, ở giữa trungtâm phố cổ của New Orleans, có một không khí mà cái khách sạn Hilton caongất, là khách sạn mà các nhà tổ chức hội nghị muốn đưa anh tới, chưa baogiờ và sẽ không bao giờ có được. Hôm qua, khi đến đây, nhận chìa khóaphòng từ người phụ nữ ở quay lễ tân tươi cười và đẹp không thể tả được, anhphân vân, không biết trong khách sạn này, các phòng trông như thế nào. Bởianh chưa bao giờ nghỉ lại ở đây. Nhiều nhất cũng chỉ là những đêm trên sànthượng. Cho nên khi mở cửa phòng số 409 trên tầng ba, anh đã sững ngườivì ngạc nhiên. Căn phòng rộng hơn toàn bộ căn hộ của anh ở Munich, cóphòng ngủ, phòng khách và khu làm việc cùng với điện thoại, máy tính vàmáy fax. Trong phòng khách, trên cái giá cạnh vô tuyến là một cái kệ bạc,trong đó là một chai champagne được quấn khăn trắng, và bên cạnh có haicái ly. Bước vào phòng ngủ, anh nhận thấy ngay là dưới cửa sổ, trên một cáibàn đá đen có một bình thủy tinh tròn với những bông lili. Anh nhớ rất rõnhững bông lili này. Anh gọi điện xuống lễ tân hỏi liệu có sự nhầm lẫn nàochăng, vì ở Munich, qua Internet, anh chỉ đặt một phòng đơn bình thườngthôi cơ mà. Người phụ nữ ở quầy lễ tân, người đã đưa chìa khóa cho anh chỉcười mà nói:- Tôi nhận ra anh ngay khi anh bước vào. Anh chính là người cách đây hơnchục năm đã đi quyên tiền cho một cô bé ở Ba Lan hay Hà Lan gì đó. Tôikhông còn nhớ chính xác n ...