Danh mục

Truyện ngắn Cô gái thứ ba: Phần 2

Số trang: 79      Loại file: pdf      Dung lượng: 1.06 MB      Lượt xem: 18      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 8 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vốn là người hay cả thẹn nhưng thông minh và đầy sáng tạo, Agatha tự tìm cách giải khuây cho “thế giới bó buộc” của mình bằng âm nhạc. Không lâu sau đó, bà chọn con đường viết văn. Cô gái thứ ba là một trong 66 tiểu thuyết trinh thám của nhà văn nữ tài hoa này. Nối tiếp nội dung của phần 1, phần 2 trình bày các nội dung từ chương 11 của tập truyện. Mời các bạn cùng tham khảo.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Cô gái thứ ba: Phần 2đó. Nỗi buồn, đó là điều có thể xảy ra mọi việc phải không nào? Dùsao, tôi cũng không biết gì hơn nữa, đành hẹn vậy. Tôi đã thuyếtphục được cô ta tin vào tôi phần nào, nhưng sẽ không có kết quảnếu tôi thúc đẩy quá nhanh sự việc. Nếu cô ta sẽ tin cậy vào tôi hơnvà nếu cô ta thành thật, cô ấy sẽ kể lại với tôi tất cả câu chuyện củamình, mà còn buộc tôi phải nghe cô ấy nói. Trong lúc này, cô ấyđang lo sợ một cái gì đó. Tất nhiên, nếu cô ấy còn thử tìm cách giấugiếm tôi, chúng ta phải tìm cho ra lý do. Cô ấy hiện đang ở KenwayCourt và tôi nghĩ cô ấy không nhúc nhích đâu. Tôi đề nghị rằng ônghãy đặt một người của ông ở quanh nơi đó, trong vòng một hay haingày, để nếu cô ấy quyết định chuồn đi, thì ta cũng còn biết là cô tađi đâu.Cô Gái Thứ BaDịch giả: Trác Hiệu - Nguyễn NinhCHƯƠNG 11Andrew Restarick đang viết một tấm séc... Bộ mặt của ông hơi nhănlại.Phòng làm việc của ông thật rộng rãi, với vẻ sang trọng tế nhị củanhững nhà kinh doanh đã thành đạt. Đồ dùng và các vật trang trítrước đây thuộc về Simon, người anh của ông, và ông đã chấpnhận chúng một cách bình thản, chỉ sửa đổi cách thức xếp đặt mộtchút thôi, chỉ thay thế hai bức hình chụp chính bản thân ông đưa từnông thôn tới và một bức họa về cảnh Núi Bàn.Andrew Restarick là một người đàn ông giữa hai lứa tuổi và tuy ôngđã phát phì lên, ông không khác xa với hình ảnh của ông mười lămnăm về trước, nếu người ta so sánh ông hiện nay với hình ảnh củaông trên tấm hình đặt phía sau lưng ông. Cũng cái cằm kiên quyếtấy, cặp môi mỏng và đôi lông mày vòng cung kỳ cục buồn cười. Mộtngười đàn ông không gây chú ý, có phần tầm thường và, trong lúcnày đó là một người không được hạnh phúc lắm.Cô thư ký của ông hiện ra và chờ ông ngước mắt lên mới bước tới.- Một ông tên là Hercule Poirot đã đến đây. Ông khẳng định rằng đãđược hẹn... nhưng tôi đã không thấy tên ông ta trong sổ của tôi.- Poirot ư? Cái tên xem ra quen thuộc với ông Restarick, nhưng ôngkhông xác định được. Ông gật đầu. Tôi nhớ là mình không biết ôngnày, nhưng hình như đã có nghe cái tên này ở đâu rồi. Ông ta ralàm sao?- Rất nhỏ con... một người lạ mặt, một người Pháp, theo ý tôi... vớibộ ria to đùng...- À phải rồi! Mary đã kể lại tôi nghe về ông này vừa qua! Ông ta cótới thăm chú Roddy già. Nhưng cái câu chuyện hẹn này là gì vậy 78cà?- Ông ấy nói rằng ông có gửi cho ông ấy một bức thư.- Ha? Tôi không nhớ chút nào tới việc này cả. Có khả năng là tôi đãquên mất rồi. Có thể đó là Mary, tự cô ta... Không sao cả, mời ôngấy vào.Một lát sau, Claudia Reece-Holland hướng dẫn một người đàn ôngcó cái đầu quả trứng, với bộ ria bự, đôi giày mũi nhọn đánh bóngvéc ni, và có dáng vẻ như hài lòng với mình vào. Một người có hìnhdạng đúng như bà Restarick đã mô tả.- Quí ông Hercule Poirot, cô nữ thư ký tuyên bố.Và lánh mình khi người khách bước tới.Restarick đứng dậy.- Ông Restarick? Tôi là Hercule Poirot, để phục vụ quí ông.- Bà vợ tôi đã thông báo cho tôi về cuộc viếng thăm của ông, haynói đúng hơn là ông đã tới thăm ông chú tôi. Tôi có thể giúp gì đượcông?- Tôi đến để trả lời bức thư của quí ông.- Bức thư nào? Thưa ông, tôi không tin rằng mình đã viết gì cho ôngcả.Poirot nhìn ông này, ngạc nhiên và rút từ túi ra một tờ giấy mà ôngmở ra trước khi trao nó qua mặt bàn, nghiêng mình.- Thưa ông, xin ông đọc.Restarick đọc thông điệp có mang tên công ty và chữ ký của ông.Ông Poirot thân mến,Tôi rất hân hạnh được tiếp ông tại địa chỉ nêu ở trên, càng sớmcàng tốt. Theo lời của bà vợ tôi và theo một vài nguồn tin, tôi nghĩ làông sẽ là một người mà người ta có thể đặt niềm tin cậy hoàn toànmột khi mà ông đã nhận lời phụ trách một công việc đòi hỏi cần phảikín tiếng.Tôi xin quí ông nhận những tình cảm kính trọng của tôi.Andrew Restarick.Nhà kinh doanh hỏi một cách khô khan.- Ông đã nhận được tờ giấy này khi nào?- Ngay hồi sáng hôm nay. Không có việc gì quan trọng đang làm, tôiđã đi thẳng tới đây.- Thật là một sự việc lạ kỳ. Tôi không hề viết bức thư này.- Không viết bức thư này?- Chữ ký cua tôi khác hẳn... Mời ông xem đây. Bàn tay của ôngRestarick đi tìm một tài liệu và không suy nghĩ thêm, ông chìa racuốn sổ séc mà ông vừa ký tên.- Đây... Chữ ký trên bức thư không hề giống chút nào.- Lạ thật... thật là lạ. Ai có thể viết bức thư này?- Tôi cũng đang tự hỏi như vậy!- Không thể là... xin ông thứ lỗi... bà vợ của ông?- Không, không. Mary không có sáng kiến như vậy đâu. Và, dù gì đi 79nữa, việc gì cô ta phải ký tên tôi? Vả lại, cô ấy phải thông báo chotôi biết, báo trước về cuộc viếng thăm của ông chứ!- Vậy là, qúi ông không thấy vì lý do gì một người khác đã viết chotôi bức thư à?- Dĩ nhiên là không rồi.- Thưa ông Restarick, ông có một ánh sáng nào về cái đề tài màông có thể trao đổi với tôi, theo như bức thư này không?- Vì sao tôi lại có thể ...

Tài liệu được xem nhiều: