Giờ tan học, Đan không về nhà mà một mình đạp xe ngược đường, ngược gió về hướng sông La. Cô thích một mình đứng trên cầu, xé giấy thành từng mảnh rồi thả xuống dòng sông ấy. Những mảnh giấy nhỏ tung bay theo chiều gió, lấp lánh trắng xóa cả một góc trời. Đan thích thú ngắm nhìn chúng chảy thành dòng, nhỏ xíu rồi mất hút trên sông
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Có phải tình yêu ?Có phải tình yêu ?Giờ tan học, Đan không về nhà mà một mình đạp xe ngược đường, ngược gió vềhướng sông La. Cô thích một mình đứng trên cầu, xé giấy thành từng mảnh rồi thảxuống dòng sông ấy. Những mảnh giấy nhỏ tung bay theo chiều gió, lấp lánh trắngxóa cả một góc trời. Đan thích thú ngắm nhìn chúng chảy thành dòng, nhỏ xíu rồimất hút trên sông. Cảm giác như được thả hồn mình cho gió và nước cuốn trôiphiền muộn.Đan nhỏ bé, xinh xắn với nụ cười tỏa nắng và ánh mắt thiên thần. Người ta nóiĐan mạnh mẽ, cá tính, và có phần bướng bỉnh. Ừ thì bướng bỉnh ! Nhưng mạnhmẽ thì có lẽ chỉ là một vỏ bọc hoàn hảo mà cô đã tạo nên. Đôi lúc Đan muốn làchính mình, một cô bé yếu đuối, đa cảm, trầm tư và lãng mạn.Đan thẳng thắn và sống thiên về tình cảm hơn, yêu ghét rõ ràng. Chắc điều đókhiến cô trở thành một người khác biệt, chẳng giống ai..... Gió trên cầu như thổi mạnh hơn, để mặc cho mưa tạt vào mặt, váy ướt sũng, côchẳng thèm để ý tới bờ vai đang run lên vì lạnh. Tay vẫn xoa những mảnh giấyvụn, đôi mắt mở to đăm đăm nhìn về một hướng xa xăm . Chắc tại trời mưa nênnhững mảnh giấy chẳng thể nào lấp lánh nổi. Mặc kệ, bởi Đan vẫn tin rằng nó cóthể cuốn trôi những nỗi niềm của cô.- Có phải Đan không ?Tiếng ai đó khiến cô giật mình, cô có thể gặp ai nơi này? Trong lúc này chứ?- Ướt hết rồi !Người ấy............nhìn quen quá ! Cô chợt nhau mày, nhưng rồi im lặng quay đi,như chưa nghe thấy gì.Anh vừa nói vừa cởi chiếc áo mưa ra khoác lên người cô, tay run run vì lạnh. Đandường như không để tâm tới điều đó, cô quay sang ném phịch chiếc áo mưa xuốngchân anh rồi bước đi.- Đan !- Vì đã bị ướt rồi nên tôi không sợ ướt thêm nữa - Cô quay lại lạnh lùng nhìn anhCô vẫn thường thế, bướng bỉnh lạ lùng- Nếu để ướt thêm em sẽ bị ốm nặng hơn đó !Nói rồi anh cúi nhặt chiếc áo mưa vắt gọn gàng lên thành cầu và bỏ đi. Đan nhìntheo cho đến khi dáng anh lạc vào mưa mất hút. Anh là ai? Đan cố lục lọi trí nhớcủa mình nhưng chẳng thể nhận ra.Khoác áo mưa vào, như vẫn còn đâu đây hơi ấm của anh làm vai cô bớt lạnh. Côchợt bật cười vì cái dáng đội mưa tội nghiệp của anh. Có lẽ đó chẳng phải là yêu, cứ cho rằng không phải là yêu mà chỉ là mộtcơn mê dài mộng mị........ Sau cái ngày hôm ấy, Đan như trút được mọi nỗi buồn, cô về nhà với tâm trạngrộn ràng hơn. Là bởi những mảnh giấy vụn đã bị nước cuốn trôi? Hay...vì điều gìkhác?Đan muốn biết tại sao anh vẫn muốn che mưa bằng một bàn tay trong khi cô luônnghĩ đã ướt hết rồi thì ướt nữa cũng có sao? Hay là...anh sợ mưa? Nghĩ tới đây côbật cười.....Chẳng nhẽ.... Tự nhiên cô tò mò muốn biết anh là ai? Sao lại biết mìnhmới được chứ? Làm thế nào mới gặp được anh để hỏi cho rõ đây? Những câu hỏiấy cứ quẩn quanh trong đầu cô, quấy rối cô mọi lúc, rồi lớn dần như một nỗi nhớ,cứ giằng xé trái tim côĐan bắt đầu thấy khó chịu với cái cảm giác mà cô đang vướng phải. Thường ngàymạnh mẽ là thế, nhưng sao giờ đây cô không thể giấu nổi cảm xúc này? Cô chưatừng như thế trước đây. Những gì khiến cô mệt mỏi, buồn rầu, chán nản chỉ luônxoay quanh mấy chuyện gia đình, chuyện học hành và bạn bè. Chưa từng có ai lụclọi trái tim cô như lúc này. Càng ngày Đan càng nhớ tới anh nhiều hơn. Cô nhớ tớianh mỗi sáng thức dậy, lúc làm việc nhà, cả khi cô đang học bài, và....trong giấcmơ cũng có anh.....Khác với những nỗi niềm trước, Đan không thể chia sẻ cảmgiác này với ai. Một phần vì nghĩ lũ bạn cô chắc gì đã hiểu những gì cô đang trảiqua, phần lớn cô thấy....e ngại, nói đúng hơn là xấu hổ. Trong khi lũ bạn của côcòn chưa biết chải đầu soi gương thì Đan đã biết nhớ thương một người. Từ khiĐan nhận biết được cảm giác này thực sự đặc biệt, và là cảm xúc đầu đời của mộtcô bé đang tuổi dậy thì, cô biết mình đã lớn. Dẫu biết giờ chưa phải lúc để cô mơmàng, nhưng cô không thể nào khác được. Bóng hình anh cứ tràn ngập khắp mọinơi. Có lẽ nào cô đã biết............yêu??? Ngày...tháng...năm...Hôm nay mình lại đứng đợi anh ở đó, suốt cả một buổi chiều mà sao vẫn khôngthấy anh ngang qua? Hay tại trời không mưa nhỉ?.....Ngày....tháng....Mình điên thật rồi, sao có thể nhớ anh đến thế? Thậm chí mình còn chưa biết tênanh..........thất vọng ...... ***- Đan, nhầm đường kìa !Đan như người lạc bước, cứ đạp xe một cách vô hồn về một phía........Cô chẳngcòn tâm trí nào để nghĩ coi mình nên đi hướng nào. Cứ mặc kệ, cô vẫn sẽ làm theolời trái tim mách bảo.- Đợi tao !Cô càng đạp nhanh hơn, dù cho gió vẫn ngược chiều, mặc cái Nhi An vẫn cố lẽođẽo theo sau. Không cần quay lại cô vẫn có thể hình dung được cái dáng vẻ mệtnhọc, và nhăn nhó của nó lúc này. Nó vẫn luôn thế, suốt ngày chỉ biết lo cho cô.Nhi An là một trong hai đứa bạn thân nhất của cô, cô vẫn thường hay gọi nó là Nhật ký sống Bởi có biết bao nhiêu chuyện trên trời, dưới bể ...