Thả diều mà cũng chết! Dân làng từ ngõ trên xóm dưới chép miệng, thở ra. Thả diều mà cũng chết, thật hết biết. Mấy bà hàng cá, hàng thanh long, hàng tạp hóa lặp lại trong lúc buôn chuyện.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Con diều Con diềuThả diều mà cũng chết! Dân làng từ ngõ trên xóm dưới chép miệng, thở ra. Thảdiều mà cũng chết, thật hết biết. Mấy bà hàng cá, hàng thanh long, hàng tạp hóa lặplại trong lúc buôn chuyện.Thả diều mà cũng chết, chuyện như đùa. Mấy ông nơi bãi bia, quán rượu đưa haitay lên trời tỏ vẻ thương tâm. Thả diều mà cũng chết sao con? Cô giáo Hiền luônmiệng thì thào câu hỏi ấy với mặt nước.Thả diều... chết à? Tôi không ngạc nhiên mấy. Tôi không phải chủ mưu củachuyện tày trời này, tôi vô tội, chắc chắn thế. Nhưng lương tâm tôi không yên đượcnữa, vì tình làng nghĩa xóm, dù tôi là một gã hàng xóm miệng hến, im lặng ngay cảkhi sự việc đã rồi. Thật ra, tôi có nói “nguy hiểm quá”, nói một mình lúc cái giếngvừa xây xong.Mấy tờ giấy dán hồ ghép nối nhòe mực, nhòe chữ của thằng Lộc đã rã, chỉ còn vàigợn trăng trắng lều phều trên mặt giếng. Hai cọng tre chéo hình chữ X là khungcánh diều còn lại không chìm được vì sợi dây vướng theo thành giếng. Đã mở cửamả cho thằng Lộc mà không ai dám đụng đến con diều trơ xương ấy, ai cũng sợchết điếng khi có việc đến gần giếng phải soi mặt mình xuống nước.Trẻ nhỏ chết linh lắm. Ba hồn chín vía... về đây chứng giám... Tay thầy tụng mặtbấm ra sữa nhưng ánh mắt sắt lại vừa tung gạo muối tứ hướng vừa vang vanggiọng nghiêm trọng làm cho ai nấy đều nổi da gà.Không được đến gần giếng! Không được chạy nhảy! Không được thả diều! Lệnhcủa các bậc cha mẹ truyền râm ran từ ngõ trên xóm dưới. Tất cả diều lớn, diều bé,diều giấy, diều vải, phụng diều, điệp diều, có sáo hay không có sáo đều bị lôi ra đốtrụi. Cấm nói đến diều! Trẻ nhỏ co ro, cả mùa hè co ro. Không có gì tẻ nhạt và ngungốc bằng mùa hè mà cứ co ro ru rú trong nhà.Lão Lợi, chủ của cái giếng, siêu giếng tưới thanh long, đường kính sáu mét, thànhgiếng năm tấc ấy, lúc uống rượu trong lễ cúng mở cửa mả cho thằng Lộc chợt bậtkhóc hu hu. Lão khóc làm cho những đôi mắt xung quanh ráo hoảnh. Mấy ngườicùng lúc nhổ nước miếng phẹt xuống đất. Mấy người hỉ mũi quay đi.Bức hình thờ thằng Lộc áo trắng khăn quàng đỏ trên bàn thờ không động tĩnh gìnhưng con ngươi trong mắt nó hình như nghe tiếng khóc ấy nên nở rộng ra, aingang qua từ hướng nào cũng thấy nó nhìn theo ám ảnh. “Cứ thấy nó nhìn mình làbụng dạ rối bời lên, tay chân bủn rủn muốn rụng rời xuống đất”, mấy bà hàng xómthầm thì vào tai nhau rồi gục đầu bước đi.Cô giáo Hiền dường như máu trong tim đã bốc hơi hết ra ngoài, dường như hồn đãbay đi rồi, chỉ xác rũ, xác héo, xác co, nhìn mãi mặt nước, nhìn đến bơ vơ mắt, dạikhờ mắt, thều thào những lời nói vu vơ buốt đau một góc sân, một góc trời. Nhìnmãi theo một cái gì đó đã trôi qua rồi, đi rồi, qua rồi...Cô giáo Hiền cứ ngồi mê man nhìn. Lạnh lắm con ơi! Lâu lâu tiếng gọi khản đụcấy lại thảng thốt gieo nhói những cây kim nhọn vào tim tôi. Mấy ngày nay, tôi làmviệc gì cũng bị chia trí, làm như thời gian còn lại là thời gian tôi chờ đợi, dỏng tailắng nghe cái tiếng “con ơi” ấy nhói lên. Nhìn cô giáo Hiền và đợi cái tiếng thảngthốt ấy, tôi như thấy thằng Lộc hiện ra trước mặt, nó lớn hơn rất nhiều so với cuộcđời thực nó đã sống, nó sáng hơn rất nhiều so với cuộc đời thực nó đã sống.Từng bước chân tung tăng của nó trở thành những chuyển động ngây thơ duy nhấttrong làng. Từng cái vòng tay, cúi đầu lễ độ của nó trở thành hình ảnh ấn tượng củađức vâng lời, vốn còn quá ít ỏi trong đám thanh thiếu niên ngày nay. Con diều củathằng Lộc cũng hồn vía hơn, làm như cứ chờn vờn lượn lượn ám ám mãi trên góctrời. Vậy mà thằng Lộc đã đi rồi. Thả diều mà cũng chết! Tôi không phải chủ mưucủa chuyện tày trời này, tôi vô tội, chắc thế.Trong tuần đầu, nó còn quẩn quanh xóm làng, chưa đi được đâu. Tay thầy tụng vớibộ mặt sữa hóa đá nói với mấy người đào huyệt được mời tới uống rượu tạ ơn giúpđỡ, làm mấy khuôn mặt ấy biến dạng vì sợ sệt. Không ai thổ lộ câu nào, không cửchỉ nào nhưng rượu chợt ít lại, vòng ly chậm hẳn. Góc sân che chiếc bạt xanh chợtbị áp sắc sạm tối, không gian trĩu xuống.Người ta đồng loạt ngoái nhìn ra giếng, đâu như hình ảnh thằng Lộc nắm cái vỏchai nước suối quấn dây diều, mắt nhìn lên trời, chân chạy tung tăng đang hiện ra.Có điều gì làm đờ đẫn bối rối những đôi mắt ấy. Cái chết của thằng Lộc khôngphải chôn nhẹm là xong, không mở cửa mả là xong. Tội lỗi của người lớn sờ sờ rađó. Thả diều mà cũng chết! Người ta nói với nhau về cái gọi là “người lớn” chungchung như thế để át những ray rứt trong lòng mình.Một làn sóng vừa dâng lên từ cái giếng ấy sau lễ cúng mở cửa mả của thằng Lộc.Người ta bàn tán về lão Lợi. Bùng khắp ngõ trên xóm dưới những ngọn lửa giậndữ, những lời nguyền rủa. Người ta nói lão Lợi vì keo kiệt, hám lợi đã đặt bẫy giếtchết con nít, chỉ nói cho bõ tức chớ không ai dám buộc tội, ai cũng thấp cổ bémiệng. Người ta chẻ nhỏ từng đoạn trong cuộc đời của lão Lợi rồi bình luận, nhậnxét.Vợ chồng lão Lợi chân ướt chân ráo về đây với nghề làm bánh tráng. Sau khi cócái c ...