Con gái đứng ngoài sân, lặng nhìn bóng mẹ đang xê xếp mọi thứ trong căn nhà nhỏ. Ngày hai mươi ba âm lịch, tết ông công ông táo. Con gái nghe lời mẹ, cũng lặn lội ra chợ từ sớm mua chút đồ cúng lễ rồi đặt lên chiếc ban thờ con con đặt ở góc phòng trọ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn: Con gáiCon gáiCon gái đứng ngoài sân, lặng nhìn bóng mẹ đang xê xếp mọi thứ trong cănnhà nhỏ. ***Ngày hai mươi ba âm lịch, tết ông công ông táo.Con gái nghe lời mẹ, cũng lặn lội ra chợ từ sớm mua chút đồ cúng lễ rồi đặt lênchiếc ban thờ con con đặt ở góc phòng trọ. Các bạn con gái đã về quê hết, con gáicòn bận làm thêm nên chưa về được. Đêm qua con gái nằm nhớ, thương mẹ lạikhóc thút thít. Mẹ gọi điện, con gái nhấc máy ngay:- Ngày mai tế Táo, nhớ mua chút đồ thắp hương rồi thả cá phóng sinh nghe con! -Tiếng ho của mẹ không kìm được, khù khụ vang trong điện thoại, con gái ứa nướcmắt:- Dạ!- Khóc cái gì, trẻ con nữa đâu - mẹ vẫn tiếp tục ho - năm nay gắng thu xếp về sớmphụ mẹ cho vui - giọng mẹ buồn hẳn đi - nhà có một mình chẳng thiết lo tết nhất.- Dạ! - Con gái nghẹn lời.Giờ nay ở quê chắc mẹ cũng chưa chuẩn bị gì. Năm ngoái con gái bận tối mắt,tưởng không về được. Mãi đến ngày ba mươi mới bắt kịp chuyến xe cuối cùng.Con gái về, nhà cửa đã gọn gàng nhưng lạnh lẽo, trống trải. Lúc ấy con gái mớibiết mẹ đã ốm mấy ngày, chỉ nằm một chỗ nhưng cũng cố dậy quét tước cửa nhà,đặt đĩa hoa quả thắp hương an ủi linh hồn người đã khuất. Thấy con gái về, chưakịp ôm con gái vào lòng, mẹ đã tràn nước mắt:- Mẹ tưởng mày không về!Con gái nghĩ lại cảnh giao thừa năm ngoái mà nước mắt cứ trào ra, ân hận. Nămnay con gái quyết tâm xin nghỉ trước mấy ngày để về với mẹ, mất việc cũng về,con gái vốn bướng bỉnh như thế.Đêm hai mươi ba tết, con gái nằm một mình trong phòng trọ vắng, gió bấc càocuột lên cánh cửa gỗ cũ kĩ, con gái co ro vì lạnh. Nghe gió đập cửa, chán, con gáithiếp đi, mộng...Ngày, tháng, năm....Đêm ba mươi tết, mẹ chuyển dạ sinh em bé, sinh non, còn những hai tháng nữa.Con gái nép chặt vào lòng ba bên ngoài phòng cấp cứu, ánh mắt thất thần.Một tiếng...Hai tiếng...Bác sĩ bước ra, xác mặt phờ phạc và mỏi mệt, nhẹ lắc đầu lúc ba định hỏi:- Xin lỗi anh, không cứu được rồi!Con gái òa khóc, giọng ba nghẹn lại:- Cả hai sao?- Không, vợ anh còn chưa tỉnh!Năm ấy, con gái sáu tuổi, chỉ ngây ngô mỉm cười khi thấy mẹ tỉnh dậy trong phòngbệnh đầy mùi thuốc sát trùng. Mẹ khóc nấc lên, câu hỏi của con gái làm mẹ đaunhói:- Mẹ ơi, mẹ sao thế?Ba đứng cạnh, giọt nước mắt cũng lăn dài, lặng lẽ ghé sát mẹ và con gái. Mẹ dangtay ôm hai ba con vào lòng. Con gái không hiểu vì sao, chỉ biết lúc ấy mình quantrọng, với mẹ, với ba. Và cũng từ ngày ấy, mẹ giữ con gái chặt hơn trong nhữngkhoảng lặng chơi vơi.Ngày, tháng, năm.Lại là bệnh viện đêm ba mươi tết. Là mẹ ôm chặt con gái bên ngoài phòng cấpcứu. Chuyến thực tế vùng cao ba cho con gái đi theo coi như quà mừng tuổi mườitám còn chưa trọn vẹn. Ba bị xảy chân khi đỡ con gái trèo qua vách núi, ngã từ trêncao, chấn thương nặng. Mấy chú đồng nghiệp đưa ba tới luôn chỗ này, mẹ cũngđến, con gái òa lên nức nở. Cấp cứu đã lâu lắm, cửa phòng bật mở, cô y tá chạy ra,hớt hải:- Mọi người vào đi, nhanh còn kịp!Con gái và mẹ ríu chân lại đến nỗi mấy chú đồng nghiệp của ba phải đỡ vào. Mẹnấc không thành tiếng cạnh giường bệnh của ba, ba thều thào trong chút hơi tàncòn sót lại:- Anh đưa con gái về an toàn như lời đã hứa đây! - ba cầm tay con gái đặt vào taymẹ - chăm sóc mẹ, ba không làm thay con được rồi. Sau này phải gần mẹ, đừng tốingày xa mẹ như ba.Tiếng pháo đêm giao thừa cất lên từng tràng dài vang rộn, pháo hoa cũng sáng gầmmột góc trời đêm, ba quàng tay ôm lấy mẹ và con gái:- Kìa, pháo hoa ba hứa với con đó!Ba cười yếu ớt rồi vòng tay dang rộng cũng buông lơi, hơi thở tắt dần, tắt dần. Mẹkhóc ngất đi, con gái chỉ biết níu tay ba, nước mắt ướt nhòe thấm cả vào tay áo:- Ba, ba ơi!...Con gái sực tỉnh, trời còn chưa sáng hẳn. Con gái thấy mắt vẫn còn hơi ướt đỏ. Bậtcông tắc đèn, con gái lôi từ trong ngăn tủ một chiếc hòm đựng toàn những bài báocũ và ảnh gia đình. Ba mất, một nhà báo nổi tiếng không có gì để lại cho vợ conngoài những bài báo của ba được tập hợp, cất giữ, chiếc máy ảnh và những cuốn sổđã ngả màu thời gian mà con gái quý nhất đời.Bức ảnh lúc năm tuổi, chuyến đi chơi đầu tiên trên đất thủ đô của mẹ và con gái.Vườn bách thảo ba đến nhiều rồi nhưng lần đầu tiên đi cùng mẹ và con gái , ba bảothế.Bức ảnh năm tám tuổi, con gái đen nhẻm, lọt thỏm trong chiếc áo phao cồng kềnh,tạo dáng rất oách cạnh ba mẹ. Chuyến đi biển lần thứ hai.Bức ảnh năm mười tám tuổi, bức ảnh cuối cùng có ba. Con gái ra dáng một côthiếu nữ, đôi mắt lộ nét lém lỉnh được ba cõng trên lưng cạnh cành ban rừng đã nởtrắng xóa.Ánh mắt con gái chợt buồn. Lúc này thì con gái hiểu mẹ đã mạnh mẽ nhường nàođể vượt qua ngần ấy những nỗi đau liên tiếp. Ba mất, một mình mẹ loay hoay, chậtvật, gánh vác cái gia đình không chỉ có một mình con gái trên đôi vai trước giờ chỉquen nhận sự chở che. Bữa cơm của gia đình đã không còn những món con gáithích nhưng con gái biết thương mẹ nhiều hơn. Khoảng thời gian đó sau này nhớlại con gái vẫn gọi ...