1. Chiều về. Trên bãi biển vẫn còn đông người, sự nóng bức của thời tiết làm cho con người tụ về vùng biển. Bữa cơm tối, chắc họ sẽ ngọn miệng hơn. Các người dân chài không đi biển. Họ ngồi nhìn sóng nước xa xa đoán từng luồng cá. Một số người cặm cụi vá lại những mảng lưới để chuẩn bị ra khơi. Hoàng đang ngồi vá lưới. Từng con người đi qua trước mắt Hoàng. Ở họ có đủ màu sắc, hương vị của cuộc đời. Ở họ có sự thảnh thơi, hạnh phúc. Nhiều lần,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn CƠN MƠ BIỂN CƠN MƠ BIỂN1. Chiều về. Trên bãi biển vẫn còn đông người, sự nóng bức của thời tiết làm chocon người tụ về vùng biển. Bữa cơm tối, chắc họ sẽ ngọn miệng hơn. Các ngườidân chài không đi biển. Họ ngồi nhìn sóng nước xa xa đoán từng luồng cá. Một sốngười cặm cụi vá lại những mảng lưới để chuẩn bị ra khơi.Hoàng đang ngồi vá lưới. Từng con người đi qua trước mắt Hoàng. Ở họ có đủmàu sắc, hương vị của cuộc đời. Ở họ có sự thảnh thơi, hạnh phúc. Nhiều lần,Hoàng ao uớc chút hạnh phúc bé nhỏ đến với mình, nhưng anh đã để mất nó. Mấtvì sao, đến bây giờ, anh vẫn chưa lý giải được. Anh chỉ biết rằng hạnh phúc nhỏ béấy đã tuột khỏi như những lần anh đánh bắt cá, những con cá tưởng sẽ được, thếmà, chúng lại quen màu lưới, sắc lưới, hương vị lưới và chúng lẫn tránh để khỏirơi vào cái chết . Dẫu Hoàng có nhảy ùa xuống biển để bắt chúng, nhưng anh sẽchẳng bao giờ bắt được, vì cá kia, trong lòng biển, cá thật sự tự do vùng vẫy theosự sống còn mà Tạo hoá đã dành cho.Âm thanh của biển cứ vang vọng một cách kỳ diệu, sống động không bao giờ dứt.Nhiều lần, Hoàng lang thang trên bãi biển sau những ngày ra khơi đánh cá. Hoàngđi một mình, thích đi một mình để đếm bước chân mình. Cứ đi và đi. Sóng biển cứđổ vào bờ theo nhịp đếm của từng bước chân. Hết đi lang thang, Hoàng lại đămchiêu nhìn ra biển như để khám phá sự kỳ diệu của biển. Hiền hoà, hung dữ, bìnhthản, sống động, yên lành, nổi sóng … Là biển chăng ? Không cây trái, khôngbướm lượn ong bay, biển vẫn cung cấp đầy đủ cho con người yêu biển những gìnó có .Hoàng đứng dậy sau khi vá xong mảng lưới. Những tay chài đang ngồi hút thuốc,nói chuyện tôm cá. Cuộc đời của họ thật bình dị. Họ không mơ ước gì hơn là đượcmùa cá. Hoàng đâu quên những ngày mùa, cá về đầy ắp. Nục, trích, phèn, cơm …Đủ loại. Tất cả đều lấp lánh sáng dưới trời đêm. Hàng chục quang gánh gánh cáthoăn thoắt. Các cô gái cười nói luôn miệng. Nhìn Hoàng, nói những câu liênthoắng, các cô khúc khích cười như vỡ vầng trăng non .Sống ở vùng biền từ nhỏ đến giờ, trước mắt Hoàng, các cô gái đôi lúc làm anhrung động, sự rung động của người đàn ông trước vẻ hấp dẫn của biển. Dẫu rằngmột ngày kia, các cô có con, da thịt không còn đầy hơi xuân biển, trên gương mặtđầy vết chân chim hải âu, nhưng chắc chắn rằng con cháu của các cô sẽ đẹp hơncác cô thời con gái.- Hoàng ! Vá lưới xong rồi hả? Lại đây hút thuốc ! - Tiếng của Hân, người bạnthân của Hoàng.Hoàng nhập vào đám dân chài. Họ bàn công việc cho những ngày đến. Ngày mailuôn luôn là những ngày thôi thúc họ. Ngày mai là tương lai của cuộc đời họ.Đám dân chài chia tay nhau. Chỉ còn lại Hoàng và Hân tựa lưng vào chiếc thúngchai nhìn ra biển .- Bao giờ mày tính chuyện lấy vợ? Không lẽ nhớ hoài Loan sao ? – Hân nói với tấtcả lòng của người bạn thân chân thành - Mày thấy con Giang, em gái tau có đượckhông ? Nó yêu mày thật tình đó. Tau cũng muốn có thằng em như mày. Ý màysao ?Hoàng chỉ im lặng. Người tắm càng lúc càng đông. Tiếng người, tiếng biển rộnràng. Một lát sau, Hoàng lên tiếng :- Thôi đừng nói chuyện vợ con nữa ! Cậu lo xăng dầu, kiểm tra lại máy móc chưa? Bác ở nhà còn ốm, đội mình còn mười ba người có đủ sức để ra khơi không ?Mình lo ghê .Hoàng uể oải bước vào nhà. Nhìn vẻ mặt buồn xo của Hoàng, mẹ Hoàng hỏi:- Có việc gì thế con ?- Không có việc gì, mẹ đừng có hỏi – Anh trả lời bực dọc .- Mẹ dọn cơm con ăn nghe.Ngồi nhìn Hoàng ăn cơm, bà e dè nói :- Chuyện vợ con , con tính giùm mẹ, chứ con.Hoàng vẫn gằm mặt ăn cơm. Anh không biết phải nói gì với mẹ cả. Mẹ chắc sẽbuồn khi anh trả lời không . Anh ngại nói tiếng không đó. Nó bất nhẫn! Nó tàn tệ !Thôi thì im lặng vẫn hơn .- Mẹ thấy con Giang nết na, được đó. Có ưng thì mẹ nhờ người đi hỏi.Hoàng vẫn im lặng, giọng mẹ buồn buồn :- Thế thì con đợi mẹ chết rồi mới lấy vợ sao ? Mẹ sống đến ngày thấy cháu nộiđược không ? Nếu Trời Phật thương tình cho mẹ sống lâu thì mẹ chiều ý con, lấyvợ hay không là tuỳ con, mẹ đâu có quyết được .Hoàng ngồi trơ ra. Anh không dám nhìn mẹ. Anh thầm nhủ : “Mẹ ơi. Mẹ có hiểulòng con không nào ? Con nào dám trái ý mẹ. Nhưng mẹ ơi, con chưa một mảymay yêu Giang thì làm sao con lấy làm vợ. Con biết mẹ buồn khi con chưa chịulấy vợ. Con có lỗi với mẹ nhiều. Mẹ tha lỗi cho con, nghe mẹ”.Căn nhà buồn hơn . Họ không nói gì với nhau nữa. Mẹ Hoàng đã dọn mâm xuống.Hoàng đi nằm. Anh vẫn vơ nghĩ suy. Anh thiếp đi trong suy nghĩ vẩn vơ. Nó kia ,cô gái anh yêu kia kìa. Nó đẹp như tiên đang vẫy gọi anh đến với nó. Ôi, nụ cườicủa nó, nụ cười lạ lùng lôi cuốn trái tim anh ra khỏi lồng ngực, nụ cuời làm lạnhtoát cơ thể anh. Ôi, nụ cuời của cô gái anh yêu . Ôi, nó đẹp làm sao. Nó dịu dàngvới anh. Anh tiếc sao chẳng lấy được nó… Có lẽ bây giờ, nó trở về với anh, trở vềyêu anh như ngày đi học ? Không ! Nó đã có chồng con rồi. Nó yêu anh gì nữa.Chắc là anh yêu nó nên cứ ngỡ là nó yêu anh. Anh réo gọi : “ Em hãy đợi anh đếncùng em ! Hãy nói một lời với anh đi ...