Thấy có cái gì đó nhột nhạt, cô quay người sang trái, một tên con trai cầm máy ảnh chĩa về phía cô và bấm máy. Ly giữ nguyên nụ cười, tiến đến. Một ngày đẹp trời, không nắng không mưa, chỉ có gió nhẹ và mây che đầu làm cuộc sống chợt dịu đi biết bao.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Cuộc gặp gỡ trên cầu Cuộc gặp gỡ trên cầuThấy có cái gì đó nhột nhạt, cô quay người sang trái, một tên con trai cầmmáy ảnh chĩa về phía cô và bấm máy. Ly giữ nguyên nụ cười, tiến đến.Một ngày đẹp trời, không nắng không mưa, chỉ có gió nhẹ và mây che đầulàm cuộc sống chợt dịu đi biết bao.Ly giở tờ bản đồ to tướng trải ra sàn gỗ. Xem nào, lên thư viện ngồi cho quanhững ngày nghèo đói hay cứ vứt tiền ra ngồi cà phê cho bõ ngắm phốphường. Dù gì thì cũng cứ xách xe ra đường đã. Bụi bặm làm tàn phai nhansắc à, hay xăng lên giá khiến túi tiền cứ èo uột mãi, cũng cứ phải xách xe rađường cái đã.Nhìn ngắm những cửa hàng lấp lánh mời gọi, hay đơn giản nhìn mấy hàngcây ven đường xanh mướt lá, Ly dừng lại ở rạp phim. Hôm nay có phim haylắm, dù sao sống là hưởng thụ mà. Ly gửi xe rồi bước lững thững lên sảnhxếp hàng mua vé. Thời tiết tưng tửng làm cô nàng thường ngày vốn tưngtửng càng phớt đời hơn. Việc gì phải vội vã, việc gì phải đúng mực. Mọichuẩn mực hay quy phạm đều là rào cản, ta nên hưởng thụ cuộc sống theocách của riêng ta thôi.Vẫn chưa tới giờ chiếu, Ly cắn răng gọi một ly sinh tố ngồi chờ. Từ bao giờmình lại hợp và có hứng thú với những thứ bóng bẩy như thế này. Tầng 2rạp phim có những ô kính sạch bong và sàn nhà lấp loáng. Từng tốp người,ăn mặc chải chuốt gọn gàng đợi chờ nhau đang hí húi xếp hàng, hoặc cườiđùa gì đó ầm ĩ. Nhìn ra ngoài đường.Chợt Ly hình dung cái hộp kính vô hình nhưng bóng bẩy vẫn đang hút ngườita vào trong đó. Một lộ trình nhất định, dù là vào lúc này hay lúc khác, dù vôtình hay biết mình cố ý, như Ly, mọi người vẫn đang bị những tấm posternhiều màu sặc sỡ mời gọi, bước vào trong này. Tất cả đều theo một trật tựkhông cần ai đoán biết.Tự dưng ý nghĩ đó chợt đến, bộ phim hay nhưng giảm đi bao phần thú vị,khi mà nghĩ mình chỉ là một phần trong toan tính kiếm lời của cả một guồngmáy nào đó. Ly rà rà xe trên đường, rồi quặt luôn ra sông.Nhìn thảm ngũ cốc dày đặc, Ly chợt tự hỏi không biết bao giờ thì người tasẽ trồng cả một cánh đồng hoa ở bãi bồi giữa sông phi lợi nhuận. Bật cười vìý nghĩ ngây ngô và có lẽ là không bao giờ, Ly tự giễu mình dở hơi.Thấy có cái gì đó nhột nhạt, cô quay người sang trái, một tên con trai cầmmáy ảnh chĩa về phía cô và bấm máy. Ly giữ nguyên nụ cười, tiến đến. Hắnta bỏ máy xuống, cười thân thiện, làm quen.- Tớ là sinh viên Kiến trúc, nhưng mê chụp ảnh. Có khi hôm nay tớ gặp mayrồi. Nhờ được cậu làm mẫu thì đẹp.- Không cậu ạ – Ly hì hì đáp thẳng.Tên con trai không có ý định bỏ cuộc. Hắn giơ cả thẻ sinh viên và chứngminh nhân dân cho Ly xem để đảm bảo về tư cách. Cuối cùng Ly đồng ýcho chụp vài kiểu. Cậu trai bắt chuyện rồi lên giọng:- Em học ngành gì?- Cũng là nghệ thuật. – Ly tinh nghịch – Tớ học vẽ vời. Vẽ mấy thứ lungtung.- Lên cầu tìm cảm hứng hả?- Không. Lên cầu chơi.- Em vẽ nhiều chưa?- Chưa ạ, chủ yếu là đang tập vẽ đồ vật, con vật thôi, chưa gọi là sáng tácđược ấy à.- Thế đang tập vẽ con gì thế?- Con bướm.Ly nói rồi vạch tay áo phông dài lên, khoe hình một con bướm cách điệutrên cổ tay nhỏ nhắn. Người đối diện hơi chựng lại giây lát, rồi xin phépchụp cả hình cổ tay trần đó.- Chỉ là mực thôi mà, mẹ tớ kêu hoài – Cô mẫu lúc ấy đang ngồi xoài dướiđường ray tàu chạy giữa cầu, tỏ vẻ ngao ngán, rồi lại cười khanh khách.- Anh thấy đẹp mà. Em học năm mấy rồi?- Năm nhất. Nhưng em đang tích cóp tiền để đi du lịch. Bao giờ đủ sẽ nghỉhọc để đi. Đi nhiều nơi thấy được nhiều cảnh sẽ vẽ được nhiều hơn.- À há – Tuấn mỉm cười khó hiểu.Ly nhoẻn miệng, đổi nhân xưng mà không biết – Chẳng phải anh đi học kiếntrúc vì anh thích hay sao, anh đi chụp ảnh vì anh thích hay sao. Em tin là conbướm ở Arizona hẳn khác với con bướm ở vườn hoa ở công viên thành phốnày.- Sau này công ty em làm không thích những con bướm thì sao? Họ yêu cầuem vẽ những thứ kiểu như tối đa hoá doanh thu và tối thiểu hoá chi phí thìsao?- Điều đó mặc định trong đầu anh à, cố sống cố chết được tấm bằng ưu, rồiapply vào một công ty lớn, nhiều tiền. Chắc sau đó là lấy vợ sinh con và chếtgià.Tên con trai bụm mặt lại như một ông già. Ly cười khoái trá.- Abracadabra. – Cô chỉ tay về phía anh – giống như em vừa biến anh thànhmột cái chổi xụ mặt vậy.Hắn lắc đầu cười – Em có vẻ thích bay nhảy. Nhưng rồi sẽ nghĩ lại cô bé ạ.Rồi hắn hỏi Ly muốn đi đâu đó uống nước để cảm ơn không. Ly từ chối,không thích những cách kết nối màu mè. Cô phóng xe đi mất.***Hương lặng lẽ thu xếp nốt đống tài liệu trên bàn. Xuống xem xét lobby xemnhân viên đã dọn dẹp xong chuẩn bị đóng ca chưa. Cô nhắn 1 tin cho Tuấnhỏi han tình hình ngày hôm nay rồi chúc anh ngủ ngon. Ngày hôm nay quảlà dài, thời tiết mát mẻ nhiều người ra đường. Quán đông hẳn lên. Làmmanager nhiều khi phải đứng quầy thế chỗ cho nhân viên chạy đi chạy lại.Mệt. Cô trả lời tin nhắn của bạn trai. Em chỉ muốn nằm ngủ ngay bây giờ.Thêm vài tin nhắn chia sẻ niềm vui chụp ảnh phù phiếm của anh, Hươngphóng xe về nhà ...