Những đêm thao thức, cô lại chợt nghĩ về Nam, về thời gian yêu nhau đằng đẵng đã qua, nghĩ về Long – về những rung động thoáng qua tim… Cô khóc! Hoàng Linh vừa bước vào quán Gió Bắc thì trời đổ mưa tầm tã. Cô thấy mình may mắn vì trễ một tí nữa thôi, cô đã ướt sũng như chuột lột, nếu thế chắc cô hủy buổi hẹn này mà về luôn quá.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Dẫu có thế nào, em vẫn yêu anhDẫu có thế nào, em vẫn yêu anhNhững đêm thao thức, cô lại chợt nghĩ về Nam, về thời gian yêu nhau đằngđẵng đã qua, nghĩ về Long – về những rung động thoáng qua tim… Cô khóc!Hoàng Linh vừa bước vào quán Gió Bắc thì trời đổ mưa tầm tã. Cô thấy mình maymắn vì trễ một tí nữa thôi, cô đã ướt sũng như chuột lột, nếu thế chắc cô hủy buổihẹn này mà về luôn quá. Thật ra, ngay lúc nhận được lời đề nghị, cô đã khôngmuốn tới nhưng vì mẹ cô cứ nói mãi cô mới đành nhắm mắt đưa chân đồng ý đạicho xong chuyện. Và giờ, cô có mặt tại đây, sớm nửa tiếng.Cô khẽ co rúm người, máy lạnh bật hơi to thì phải, không chút do dự, cô bước lênlầu và ngồi vào một chỗ như đã định từ trước, đó là nơi nhìn thẳng ra hồ Con Rùa.Người phục vụ hỏi cô cần dùng gì, cô chỉ khẽ cười và nói đang đợi bạn, sẽ gọi sau.Cô ngồi đó, khoanh tay trước ngực, qua khe cửa, cô chăm chú quan sát những cánhhoa ti gôn bé xíu, đỏ rực đang run rẩy trong gió, chúng tinh khiết và mong manhquá – Cô thầm nghĩ. Một bản nhạc tiếng anh từ thập niên 80 với giai điệu ngọtngào vang lên lấp đầy không gian trống vắng của buổi chiều mưa ảm đạm. Cô thấymình như phiêu diêu theo những giai điệu vừa gần gũi lại vừa xa vắng ấy… Đãnhiều lần cô ngồi đây, nghe những bản nhạc như thế, nhìn ngắm khung cảnh nàyvà cũng nghĩ về con người ấy. Duy chỉ có một điều đã đổi khác, người cô đang đợibây giờ không phải là anh mà là một người hoàn toàn xa lạ. Chớp mắt một cái,cảnh cũ còn đây mà người xưa bỗng không thấy đâu nữa. Cô cười cay đắng. Tiếngchuông điện thoại níu cô về thực tại.- Alo. Em đến chưa?- Em đến rồi. Anh đang ở đâu?- À, anh đến trễ một tí, mưa to quá, em đợi anh nhé!- Dạ. Em ngồi trên lầu, bàn cạnh cửa sổ nhé!Mười phút sau, người cô đang đợi xuất hiện trước cửa. Nhìn từ trên cao cô nhận rangay, không phải vì cô đã từng gặp anh hoặc quen anh mà là vì cô đã biết mặt anhtừ trước thông qua một tấm hình mà người dì đưa cho mẹ cô xem. Nói thẳng ra làcô đang đến để coi mắt, thật buồn cười phải không? Cô có thừa nhan sắc, có thừahọc thức cũng đâu phải dạng kén chọn chưa từng yêu ai hoặc không ai yêu nổi màgiờ đây, cô lại gặp gỡ một con người xa lạ để đặt chuyện yêu đương sòng phẳngnhư chuyện kí kết hợp đồng trong công ty vậy. Cô không trông chờ gì nhiều vàocuộc gặp gỡ này và cũng không nghĩ mình có thể lại yêu ai đó sau những tổnthương đã trải qua…- Em là Hoàng Linh đúng không?- Vâng là em, anh là Huy Hùng?Anh mỉm cười thay cho cái gật đầu.- Rất vui được gặp anh.- Vâng, tôi cũng vậy.Huy Hùng ngồi vào chỗ đối diện với cô, anh rõ là vừa xuyên qua một cơn mưa rấtdữ dội để đến đây. Cô cười với anh hay đơn giản chỉ là nhe răng cho có vì khôngbiết sẽ nói tiếp chuyện gì. Anh thì khác, xem ra anh rất hứng thú với buổi gặp mặtnày, anh nói rất nhiều và cũng kể rất nhiều. Cô ngồi im lặng lắng nghe và thỉnhthoảng lại ngước lên, nhìn anh một cái như để cho anh tin rằng cô vẫn đang lắngnghe nhưng thực chất, cô không biết rõ anh đang nói về chủ đề gì, trước mắt cô làcái miệng đang khép mở liên hồi làm cô đến phát cáu. Cô muốn chuyển đề tài.- Anh có nghe bản nhạc đang phát không ?- À ừm hình như đó hình như là bài “Listen to your heart” thì phải ?- Hừm, may mà anh ta còn biết nghe nhạc, nếu không chắc mình bỏ về thật quá –cô thầm nghĩ và lẩm nhẩm nhát theo.“Listen to your heart when hes calling for youListen to your heartTheres nothing else you can doI dont know where are you going, and I dont know whyBut listen to your heart beforeYou tell him goodbye”- Em thích bài hát ấy à?Cô khẽ rướn người lên một chút như thể hiện sự đồng ý. Đang cáo hứng định nóitiếp với anh ta về các thể loại nhạc thì bỗng Huy Hùng phán một câu mà mặt côchợt méo mó đến thảm hại.- Anh không có thời gian dành cho nhạc nhẽo vớ vẩn, anh chỉ thích đọc sáchchuyên ngành và đánh cờ nếu rỗi. Em cũng biết mà, dân xây dựng bọn anh khôkhan lắm!- Anh ta gọi thứ mình đang nghe là nhạc nhẽo vớ vẩn sao? Anh ta có biết nóichuyện không vậy? Thảo nào, đến giờ này vẫn chưa có mối tình vắt vai. – Cô vừanghĩ vừa tặng cho anh ta một cái nhìn sắc lẹm.Ngay lập tức, cô thấy mình có mặt ở đây vốn dĩ đã là một sai lầm. Cho đến bâygiờ, sai lầm như đang nối tiếp sai lầm. Người ngồi trước mặt cô đây còn chán hơncả cái buổi chiều đáng chán này.Hoàng Linh quyết định chấm dứt buổi gặp mặt.- Hôm nay đến đây thôi, em có tí chuyện phải giải quyết ở công ty – cô nói như thểanh có cản cũng không được.- Ừ, tiếc nhỉ, mới có một tẹo mà lại phải đi rồi – Huy Hùng tỏ vẻ tiếc rẻ ra mặt.- Cũng may trời đã hết mưa, tranh thủ thôi – Cô vừa nói vừa cười gằn trong bụng,chưa bao giờ cô muốn mình có một cái điều khiển từ xa, chỉ cần ấn nút một cái làanh hoặc là cô có thể biến khỏi đây ngay lập tức.Cuộc gặp mặt coi như đã tan tành. Hay ít ra, với cô là vậy.Vừa xuống đến sảnh thì ...