Danh mục

Truyện ngắn Để gió cuốn đi

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 178.55 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nắng! Cái nắng khô với những cơn gió Lào khe khắt làm nó kiệt sức! Biết thế này quyết định sớm hơn một chút tới nơi vào buổi sáng có khá hơn không? Đúng là tự làm khổ mình! Cả vùng đất Gia lai trong mắt nó nhuộm màu vàng đỏ, màu vàng hoe hoét của hoa Cúc quỳ, của bạt ngàn cao su đang mùa trút lá, của màu đất đỏ đáng ghét, lì lợm bám rịt lấy cái quần trắng tinh của nó! Thật nực cười một đứa học mĩ thuật như nó lại mặc một cái quần...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Để gió cuốn đi Để gió cuốn đi TRUYỆN NGẮN CỦA HOÀNG HIỀNNắng! Cái nắng khô với những cơn gió Lào khe khắt làm nó kiệt sức! Biết thế này quyếtđịnh sớm hơn một chút tới nơi vào buổi sáng có khá hơn không? Đúng là tự làm khổmình!Cả vùng đất Gia lai trong mắt nó nhuộm màu vàng đỏ, màu vàng hoe hoét của hoa Cúcquỳ, của bạt ngàn cao su đang mùa trút lá, của màu đất đỏ đáng ghét, lì lợm bám rịt lấycái quần trắng tinh của nó!Thật nực cười một đứa học mĩ thuật như nó lại mặc một cái quần vàng đỏ với cái áo màuxanh!Nó bực bội!Không biết nó đang hằn học với mảnh đất nắng gió này hay nó hậm hực với ngôi nhà cóngười con gái nó đang tìm đến kia!Có lẽ… cả hai.Nó khát! Hai tay nó nặng trĩu đồ đạc. Chao ôi! Ước gì mà có anh Ba Na hay Gia- rai gì gìđó tới giúp nó qua con dốc này thì tốt biết mấy! Cả một quả đồi, căng mắt ra mới thấy haiba mái nhà! Mà cay cú nhất là mái nhà nó tìm tới nằm tận trên đỉnh đồi! Ở đây có sợngười ta nâng đường như ở Sài Gòn đâu mà làm nhà chi cao thế không biết!?Đột nhiên nó ghét cả con đường!Miên man, vơ vẩn mãi vận động hết sức lực của tứ chi, ngũ quan rồi thì nó cũng bò tớinơi!Chà! Nhà gỗ! Đẹp! Giàn hoa giấy yểu điệu trườn trên mái nhà giống như những bứctranh vẽ vùng cao nguyên mà nó từng được xem.Tự nhiên, nó thấy ngại. Cơn khát bay đâu mất, mặc dù vừa mới đây thôi nó nghĩ mình cóthể đánh bay bất cứ một vại nước nào mà nó vớ phải!Năm năm- đủ để cho giàn hoa giấy lớn lên bây nhiêu đó, và cũng đủ để vùi chôn bao ânnghĩa của bao người! Nó giận chị! Nó ghét chị! Chị ích kỷ! Chị tham lam! Nó đã từng hétvào tai chị như vậy khi chị gọi điện cho nó, mời nó lên dự đám cưới của chị với cái anhchàng lạ hươ lạ hoắc mà nó chưa từng nghe tên. Kệ! không cần biết anh ta là ai, chỉ cầnđó không phải là anh Toàn là nó ghét chị, nó hận chị! Thế thôi!Chị chỉ điềm tĩnh.“Hiểu cho chị em nhé! Chị rất mong em.”Rồi nó chỉ nghe tiếng tút tút đầu dây- khô khốc.Nó đã tự nhủ không biết bao nhiêu lần, không bao giờ nó đến dự đám cưới chị cả. Dùngày xưa nó yêu chị, thương chị đến mức nào. Chị Ngà thật thà, chăm chỉ đã biến khỏimắt nó từ khi phụ bạc anh Toàn!Thế mà không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào nó lại bò lên đến tận đây, để nhọc xác thếnày. ***Ngày ấy chị Ngà yêu nó như đứa em ruột mình. Những ngày đầu mới lên nhập học ở SàiGòn nó được gọi là “cô bé cái gì cũng không biết”, chị Ngà phải đạp xe chở nó tới từngnơi mà nó cần phải đến những ngày sắp tới để nó nhớ đường, chị đi xe buýt cùng nó, dẫnnó đi thăm thú vài nơi. Rồi nó cũng quen.Nó không thể nào quên được những ngày cuối tuần mấy chị em trong phòng mổ tiền cảphòng tiết kiệm đi uống sinh tố lề đường, những đêm mưa chị ngồi kể chuyện về vùngcao của chị, về tuổi thơ, về con người vùng đất Tây Nguyên. Có những chuyện chị kể đikể lại nhiều lần nó đã thuộc. Tự nhiên nó liên tưởng chị với thím Tường Lâm trongtruyện ngắn của Lỗ Tấn. Chị hay mở đầu là “nhà chị nghèo lắm” rồi thế nào cũng phảikết thúc bằng “Đấy em còn sướng chán, ráng học nghe không!”.Phải rồi nhà chị Ngà nghèo lắm. Ba mẹ chị bán nhà cửa từ Quảng Bình dắt díu lên đâytìm kế sinh nhai. Cái giàu chẳng ai mang cho, cái nghèo cũng chẳng ai tới lấy.Nắng gió Tây Nguyên với bốn lần sinh nở không kiêng cữ đã quật ngã mẹ chị. Mẹ nằmmột chỗ, chỉ cử động được một nửa người còn nửa kia như là thứ không thuộc về mẹ nữa.Chị chưa đủ khôn để hiểu rằng mẹ bị liệt nửa người mà cứ nghĩ rằng mẹ làm nhiều quánên mỏi. Đêm nào chị cũng thức bóp tay cho mẹ tới gần sáng rồi mệt quá ngủ gục lúc nàochẳng hay. Chị tin rằng Chúa sẽ giúp Mẹ khỏi bệnh. Chị chẳng bỏ buỗi lễ nào để cầunguyện cho Mẹ. Nhưng đôi tay của chị không giúp Mẹ hết mỏi. Chúa cũng bận rất nhiềuviệc của thế gian. Chị bất lực nhìn mẹ không thể gọi được tên mình, rồi xót xa khi thấyMẹ không bao giờ rời được chiếc giường tre cũ. Cái tuổi đang tuổi ăn tuổi chơi của baođứa trẻ khác cũng chính là lúc chị tập làm người lớn! Chị lễ mễ cắp rổ rau lang ra chợ đểmỗi ngày mua về được hai lon gạo xấu- bữa đói, bữa no…Rồi chị cũng lớn lên, cái nắng cao nguyên không đủ lửa để làm cho làn da trắng ngần củachị sạm đen, cái gió không đủ mạnh để làm mái tóc đen mượt của chị nhuốm màu đấtđỏ. Chị đẹp! Chị là niềm tự hào của 3 đứa em. Chị học giỏi! Công việc vất vả không đủsức quật ngã niềm say mê học hành trong chị. Khổ nhất là chị lại yêu Văn. Cái nghèo đóikhông nghiền nát được tâm hồn chị!...Ngày chị khoác ba lô xuống Sài Gòn nhập học, Mẹ chỉ nhìn chị chăm chăm! Hai hàngnước mắt đục bò xuống hai hõm má làm đôi chân chị không thể bước đi, may mà có anhToàn.. Nghe chị kể ngày nhỏ anh Toàn hay bắt nạt chị lắm, rồi anh đi bộ đội, hôm xuấtngũ anh đi ngang qua nương cà phê nhà chị, thấy chị oằn lưng kéo ống nước mà cái ốngkéo chị còn khỏe hơn, anh thấy “ngứa mắt” quá chẳng nói chẳng rằng cứ thế vào kéonước tưới cà phê!Chị vừa xấu hổ lại v ...

Tài liệu được xem nhiều: