Danh mục

Truyện ngắn Đi qua những ngày mưa

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 97.47 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lớp luyện thi đại học buổi tối chật cứng và nóng hầm hập. Hơi nóng từ cơ thể của hơn một trăm sĩ tử chen chúc nhau trong căn phòng chỉ rộng chừng hai mươi mét vuông, cùng cái nắng oi ả của những ngày đầu hạ khiến mồ hôi của chúng tôi không ngừng chảy ròng ròng. Tôi đến trễ và ngồi vào vị trí quen thuộc ở bàn cuối. Lúc nào cũng vậy. Luôn là tôi - đến trễ - và chiếc bàn cuối nằm đó như đợi sẵn. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Đi qua những ngày mưa Đi qua những ngày mưaLớp luyện thi đại học buổi tối chật cứng và nóng hầm hập. Hơi nóng từ cơ thể củahơn một trăm sĩ tử chen chúc nhau trong căn phòng chỉ rộng chừng hai mươi métvuông, cùng cái nắng oi ả của những ngày đầu hạ khiến mồ hôi của chúng tôikhông ngừng chảy ròng ròng. Tôi đến trễ và ngồi vào vị trí quen thuộc ở bàn cuối.Lúc nào cũng vậy. Luôn là tôi - đến trễ - và chiếc bàn cuối nằm đó như đợi sẵn.Thật ra tôi thích chiếc bàn này, dù hơi khó quan sát những gì giáo viên đang viếttrên bảng nhưng bù lại, nó giúp tôi không bị chú ý bởi tụi học sinh lớp 12 đangchăm chú nghe giảng và hí hoáy ghi chép. Đã bao lần tôi nhìn chúng mà thấychạnh lòng. Năm học lớp 12 của tôi đã trôi qua cách đây một năm, nhưng sự hốitiếc của tôi thì nhiều hơn thế. Năm ngoái, tôi đã bỏ thi đại học để chạy theo mộtthứ mà trái tim ngu ngốc và non nớt của tôi gọi là “tình yêu”.Bây giờ nhớ lại, tôi vẫn cảm giác như cái ngày nhiều mưa gió ấy chỉ vừa mới xảyra hôm qua thôi. Tôi không nghĩ là mình có thể đứng dậy và bước tiếp, vậy mà tôivẫn đang bước tiếp, dù là bước trong câm lặng. Đã một năm nay tôi không biết đếnnụ cười. Tôi chọn cho mình cách sống lặng lẽ như một chiếc bóng. Ban ngày đilàm thêm để trang trải việc học, tối đi luyện thi rồi trở về trong căn phòng trọ nhỏbé chật chội của mình. Tôi luôn ngồi ở chiếc bàn cuối. Tôi luôn đứng đằng sauđám đông. Tôi khoác lên cho mình bộ mặt khó chịu và đáng ghét nhất, thầm mongmọi người sẽ tránh xa mình. Vậy mà có những lúc nhìn tụi học sinh lớp 12 cườiđùa tíu tít với nhau, tôi bất giác rơi nước mắt. Chẳng hiểu sao thằng nhóc ngồi bàntrên lại phát hiện ra, nó cứ quay xuống nhìn tôi chằm chằm. Tôi quẹt mắt, tảng lờnhư không nhìn thấy nó. Nhưng nó vẫn không chịu buông tha cho tôi. Bực mình,tôi gắt lên:- Nhóc con, nhìn cái gì? Bụi bay vào mắt thôi!Thằng nhóc lại tiếp tục mở tròn đôi mắt vốn đã rất to của nó ra.- Ơ, sao bạn lại gọi mình là nhóc con? Mình là Khoa. Mà không phải chỉ một mìnhmình đang nhìn bạn đâu. Thầy cũng đang nhìn bạn kìa!Tôi hoảng hồn ngẩng mặt lên. Thì ra nãy giờ mãi suy nghĩ bâng quơ mà tôi đãkhông nghe thấy câu hỏi của thầy giáo. Thầy đứng trên bục, chỉ xuống phía tôi, vẻmặt hơi nhăn nhó.- Bạn ngồi bàn cuối! Sao nãy giờ tôi hỏi mà không trả lời? (Sin2x – cos2x +cos2x): tanx bằng bao nhiêu?Tôi đứng bối rối một hồi lâu, á khẩu.Sài Gòn mùa này đỏng đảnh như một thiếu nữ mới vào yêu. Đang nắng, trời bỗngnhiên đổ mưa như trút nước. Tôi đứng co ro ở trạm chờ xe buýt, người run lên vìlạnh. Bên kia đường, phụ huynh đi đón con xếp hàng dài ở cổng trường, nhữngchiếc ô và những chiếc áo mưa đủ màu sắc bay phấp phới trong gió, gợi lên mộtcái gì đó rất ấm áp. Những cô cậu học sinh ùa ra, leo tót lên xe, chui vào áo mưasau lưng ba mẹ, ánh mắt rạng ngời. Cách trạm xe buýt không xa, trong một nhàhàng Ý sang trọng, mùi pizza tỏa ra thơm lừng. Tôi xoa xoa vào bụng, chợt nhận làmình đang đói. Rời quê nhà vào Sài Gòn để ôn thi lại, đã một năm nay tôi quen vớinhững ổ bánh mì nguội lạnh và những bữa cơm sơ sài, vội vã. Khỉ thật, mắt tôi lạiđang nhòe đi. Tại khung cảnh xung quanh gợi lên điều gì đó rất thân thuộc của giađình, hay tại cơn mưa chiều nay đã vô tình đụng chạm đến một vết thương sâu kíncủa lòng tôi?Ngày tôi quen anh cũng là vào một buổi chiều mưa như thế này. Anh là một nghệsĩ du ca, năm đó anh về làng tôi biểu diễn. Không may, hôm đó trời đổ mưa rất lớn,khán giả kéo về gần hết, vậy mà không hiểu sao tôi vẫn ở lại cho đến tiết mục cuốicùng. Tôi thích giọng hát của anh, thích cách anh say sưa gảy cây đàn ghita màuhuyết dụ, thích cách anh hất mái tóc bồng bềnh qua một bên và mỉm cười ở cuốimỗi bài hát. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, anh bất ngờ tiến xuống sân khấu,mang đến cho tôi một chiếc ô. Anh cười bảo: “Tặng cho khán giả trung thànhnhất!”. Đêm đó, chúng tôi đã cùng nhau đi dạo tới khuya trong cơn mưa, dướichiếc ô của anh. Cô bé mới lớn là tôi như bị chuốc say bởi vẻ lãng tử và ánh mắtsâu thẳm như một hồ nước bí ẩn của anh. Sau này nhìn lại, tôi tự hỏi có phải vì mắtanh sâu quá nên trí óc nông cạn của tôi đã không tài nào nhìn thấu được nó?Rồi cũng đến ngày anh phải theo đoàn chuyển đến tỉnh khác biểu diễn. Anh muốntôi đi cùng và tôi đã đồng ý. Thật khó khăn để đưa ra quyết định đó nhưng vào thờiđiểm ấy, tôi đã nghĩ rằng “hi sinh” cho “tình yêu” là một điều gì đó rất hay ho, ynhư trong tiểu thuyết ấy! Và thế là vào một buổi chiều dông gió ảm đạm, tôi léngia đình đội mưa ra đi, bỏ lại sau lưng ánh mắt đau đớn của cha mẹ và kì thi quantrọng nhất của đời học sinh. Tôi sẽ nhớ mãi buổi chiều hôm ấy, ở bến xe có một côgái cứ đứng mãi dưới cơn mưa với túi hành lý trên vai. Cô ta cứ đợi, đợi mãi, nhưmột con ngốc…Người ta nói anh đã đi cùng một cô gái khác cách đó vài tiếng…- Này bạn, vẫn chưa bắt được xe buýt à?Mãi miên man với dòng suy nghĩ, tôi giật mình nhận ra giọng nói của ai đó vanglên bên tai mình. Là th ...

Tài liệu được xem nhiều: