Danh mục

Truyện ngắn Điều kỳ diệu của mưa

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 412.74 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

-Giúp tui một lần này thôi. Năn nỉ đó! – An nắm chặt tay thằng bạn thân, lông mày nhíu lại, mắt tập trung cao độ nhìn vào kẻ đối diện để chờ đợi một câu trả lời, dĩ nhiên là sự đồng ý. -Tại sao tui phải giúp bà? Tui có được cái gì đâu?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Điều kỳ diệu của mưa Điều kỳ diệu của mưa-Giúp tui một lần này thôi. Năn nỉ đó! – An nắm chặt tay thằng bạn thân, lông màynhíu lại, mắt tập trung cao độ nhìn vào kẻ đối diện để chờ đợi một câu trả lời, dĩnhiên là sự đồng ý.-Tại sao tui phải giúp bà? Tui có được cái gì đâu?-Tại vì chỉ có ông mới giúp được tui thôi. Giúp xong ông muốn gì tui cũng chiều.Dương đưa ngón tay lên miết cằm tỏ vẻ nghi ngờ, mắt đảo xung quanh ra dángđang suy nghĩ một chuyện rất quan trọng, cậu nhoài người về phía An thì thầm.-Thiệt không bà?-Hứa danh dự.-Tốt! Thế thì tui đồng ý, có điều đừng làm mất nhiều thời gian của tui là được.Hôm nay bà trả tiền nước nha.Nụ cười gian manh xuất hiện, Dương bỏ tay vào cốc nước đá rồi đưa lên búng vàomặt An, cậu cười khoái chí trước cơn giận nhưng phải nén nhịn của nhỏ bạn thân,vì cậu ta biết nhỏ bạn thân của mình vì đại sự có thể nhịn bất cứ điều gì, kể cả cóném một cục gạch to vào đầu thì nhận lại cũng chỉ là nụ cười đau đớn và cảm kíchchứ nói gì đến vài giọt nước đá mỏng manh kia.***Vũ nhắm mắt cảm nhận bản nhạc buồn Song of rain tại quán coffee lạ, nơi mà cậucó cuộc hẹn với người bạn bí mật đã quen hơn một năm nay. Quen nhau qua mộtdiễn đàn học, cùng học nhóm online, chat chit tâm sự, Vũ nghĩ thời gian qua đãquá đủ để hai người hiểu nhau và cần phải gặp nhau. “Biết đâu sẽ trở thành một đôibạn tốt!” - Vũ gật gù, nhoẻn cười rồi nhìn đồng hồ. Sốt ruột.Đã nghe 5 bản nhạc, uống 3 cốc trà đá, Vũ ngó nghiêng qua lớp cửa kính với hìnhvẽ nhăng nhít dễ thương. Cứ mỗi lần cửa quán mở ra, cậu lại hy vọng vị khách đósẽ đến bàn mình đang ngồi vì nhận ra cái áo xanh ngọc cậu mặc trên người, dĩnhiên vị khách đó phải là con trai và cũng mặc áo xanh ngọc.***“Sao giờ này còn chưa ra hả trời!” -An đi qua đi lại trước cổng nhà thầy dạy Hóa để đợi “vị cứu tinh” bất đắc dĩ củamình. Đã trễ 15 phút, từ cái áo tay ngắn cá tính, nhỏ đã xắn ống tay lên tới vai, vìnóng, vì bực bội và vì… phải chờ đợi, sốt ruột vì để ai đó phải chờ đợi. Đang đứngcau mày, chân đá qua đá lại bụi cỏ bên đường, một bàn tay từ sau nắm lấy mớ tócngắn xoăn xù của nhỏ. Biết ngay là ai, nhỏ quay lại cáu gắt.-Sao giờ này mới mò ra, biết trễ lắm rồi không hả?-Tại thầy giải đề nên không ra sớm được, tui trốn ra trước chứ lớp học đã tan đâu,bà coi, còn cáu gắt.Vẻ thản nhiên nhìn điên không chịu được của Dương làm An nổi cáu, nhưng vì đạisự nên nhỏ nhanh chóng cười nhạt rồi ngoắc thằng bạn ra xe. Xe ngược chiều gió,kẻ ngồi trước đạp muốn rơi nước mắt, người ngồi sau lắc lư hát vu vơ, chưa baogiờ An thấy ghét thằng bạn thân như lúc này. Ngay từ đầu, cái tên của nhỏ đã làmVũ nghĩ nhỏ là con trai. Cũng vì muốn thật thoải mái giữa hai người, An đã imlặng, đóng vai một cậu con trai luôn lắng nghe Vũ, hiểu Vũ và tự dựng ra một cuộcsống con trai để “lừa” Vũ. Bí mật đã giữ quá lâu nên An chưa bao giờ nghĩ sẽ nóira cho Vũ biết sự thật, nhỏ đơn giản cho rằng đây chỉ là thế giới ảo, không cần thiếtphải thật tất cả mọi thứ, chỉ cần sự lắng nghe và chia sẻ thật lòng là được rồi.Nhưng rồi, điều gì đến nó cũng sẽ đến, Vũ muốn gặp An, cậu chấp nhận đi mộtđoạn đường khá xa từ Hà Nội vào Sài Gòn gặp người bạn quen trên thế giới ảo hơnmột năm. An viện đủ lý do để không có cuộc gặp này, nhỏ nói đủ thứ trên trời dướiđất, nào là phải đi học hè, nào là làm bạn như thế này tốt hơn, lỡ may gặp rồi lại cókhoảng cách, nhưng Vũ thì không bị lung lay, cậu nói đã xin bố mẹ cho vào Namthăm cô chú và dĩ nhiên sẽ gặp An một lần để biết con người thật sự đã làm bạnvới cậu hơn một năm trên thế giới ảo.***Cửa mở, Dương ngơ ngác bước vào quán coffee, An đi phía sau nhìn quanh và bắtgặp ngay ánh mắt của Vũ. Nhỏ vội cúi xuống, nhéo vào hông thằng bạn thân:“Đằng kia! Nghiêm túc chút coi.” - Lại cau mày, nhỏ đẩy nhẹ Dương đến chỗ Vũngồi.-An phải không?Vũ đứng dậy, cậu nhận ra người bạn chưa từng gặp mặt, vì An không quên đưa choDương chiếc áo màu xanh ngọc. Dương quay lại phía sau nhìn An cười gian xảo.-À ừ, là mình.-Ngồi đi, sao cậu đến muộn vậy? Còn đây là…Vũ đưa mắt về phía An làm nhỏ đỏ mặt, chưa kịp để Dương “ bày tỏ”, nhỏ lúngtúng, ấp úng.-Tớ… tớ là… là bạn, là bạn của D… à, An.-Ừm, là cạ cứng của tớ đấy, dễ thương không?Dương đưa tay khoác lên vai An, tỏ vẻ hài hước càng khiến An bối rối hơn. Cả bangồi uống nước, nói chuyện. Đôi lúc Vũ thấy khó hiểu vì cách nói chuyện của Ansao khác với lúc chat qua mạng, nhưng cậu nghĩ có lẽ vì cố gắng làm bạn vớingười nội tâm như Vũ nên An che giấu con người năng động, hài hước thật sự củamình chăng? Cuộc trò chuyện có những đoạn không đầu không đuôi, ai cũng ngầmtìm cho mình câu giải thích và cũng gật gù cười vui vẻ. Tất cả đang hỗn độn chođến khi bản nhạc Định mệnh anh và em vang lên, cả 3 ngồi lặng thinh vài phút đểlắng nghe.-Nếu loại bỏ yếu tố tình cảm đôi lứa thì có vẻ bài này hợp với tớ và cậu đấy!-Thôi mình xin, đừng sến thế chứ!… À mà cũng hợp thật…Dương quay sang nhìn An, cười. Cậu cười nhiều hơn ...

Tài liệu được xem nhiều: