Danh mục

Truyện ngắn đọc và suy ngẫm

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 122.15 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nghỉ lễ Cha nó xuôi ngược buôn bán trên chiếc ghe nhỏ để lo cho nó ăn học. Xong đại học, nó ở lại thành phố. Tết vừa rồi, tiễn nó đi, ông dặn: “Con đi làm, ít về. Cha mẹ nhớ lắm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn đọc và suy ngẫm Truyện ngắn đọc và suy ngẫm ( Phần 2)Nghỉ lễCha nó xuôi ngược buôn bán trên chiếc ghe nhỏ để lo cho nó ăn học. Xongđại học, nó ở lại thành phố.Tết vừa rồi, tiễn nó đi, ông dặn: “Con đi làm, ít về. Cha mẹ nhớ lắm. Nhưngráng… đến dịp lễ rảnh con về thăm cha mẹ”.Nó hứa.Lễ đến, ông hớn hở chờ nó về. Nó điện thoại bảo không về được vì sinh nhậtbạn gái.Nghe xong, ông trầm ngâm, lát sau nói với mẹ nó: “Vậy là tết thằng nhỏ nómới về. Còn đến bốn tháng nữa…”Ngày cưới của chaAnh hai làm ở thành phố, tổ chức đám cưới luôn trên ấy. Ba vượt hơn 200cây số đường quàn quả các thứ lo đám cưới cho anh.Anh kế, rồi đến tôi đám cưới ba lo lắng đến từng chi tiết, cả đến cách lạy,cách đi đứng như thế nào cho phải đạo...Mẹ mất sớm, ba sống cô đơn hàng chục năm. Khi các con đã yên bề cả, ba đithêm bước nữa, ngày cưới của ba, cả ba anh em tôi đều viện cớ vắng mặt...Lòng tinXe ngừng…- Mận ngọt đây!...- Bao nhiêu tiền bịch mận đó?- Dạ 2000.- Hổng có tiền lẻ!- Để con đổi cho!Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút…- Trời! đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi!- Ai mà tin cái lũ đó chứ!- Bà tin người quá!...Xe sắp lăn bánh… Cái bóng nhỏ hớt hải:- Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi choLời hứaTết, anh chở con đi chơi. Về nhà, thằng bé khoe ầm với lũ bạn cùng xóm.Trong đám trẻ có thằng Linh, nhà nghèo, lặng lẽ nghe với ánh mắt thèmthuồng. Thấy tội, anh nói với nó: “Nếu con ngoan, tết năm sau chú sẽ chởcon đi chơi”. Mắt thằng Linh sáng rỡ.Ngày lại ngày. cuộc đời lại lặng lẽ trôi theo dòng thời gian.Thoắt mà đã hết năm. Lại tết. Đang ngồi cụng vài ly với đám bạn thì thằngLinh cứ thập thò. Vẫy tay đuổi, nó đi được một chốc rồi lại lượn lờ. Cáu tiết,anh quát nó. Thằng Linh oà khóc nức nở. Tiếng nó nói lẫn trong tiếng nấc:“Chú hứa chở con đi chơi…cả năm qua con ngoan…không hư một lầnnào…”Lời cuốiChuông điện thoại reo vang, giật mình, như cái máy, tay bật đèn đầu giường,mắt nhìn đồng hồ: 12 giờ 20 đêm. Chờ đến tiếng thứ ba mới nhấc điện thoại.Giọng thằng em từ quê nhà lạc lỏng, buông xuôi :- Má xấu quá rồi, không còn biết gì nữa! Anh nói với Má vài tiếng đi!!Tôi tuyệt vọng :- Má đâu còn nghe được!?Thằng em nài nỉ :- Anh nói với Má vài tiếng đi, Má còn chờ anh đó!!Tôi nghẹn ngào trong điện thoại như một lời tạ tội :- Má ơi, con không về kịp, thôi Má hãy đi đi, đừng chờ con nữa.Mười lăm phút sau, chuông điện thoại lại reo vang, giọng thằng em não ruột:Má đã ra đi!BaXưa, nội nghèo, Ba đi ở cho ông bá hộ, chăn trâu để chú được đi học. Thànhtài, chú cưới vợ, ra riêng.Ngày hỏi vợ cho thằng Hai, chú mời mấy người cùng cơ quan. Ai cũng com-lê, cà-ra-vát. Chú bảo: Anh Hai hay đau bao tử, ở nhà nghĩ cho khỏe.Ba ừ, im lặng vác cày ra đồng. Mồ hôi đổ đầy người.Cũng những giọt mồ hôi ấy, xưa mặn nồng biết chừng nào, mà giờ, sao nghechát cả bờ môi.Câu hỏiNgày đầu tiên cô phụ trách một lớp học tình thương đa phần là những trẻlang thang, không nhà cửa.Cuối buổi học.- Cô ơi! Dạy hát cho tụi con đi cô.- Hát đi cô.Còn mười phút. Nhìn những cái miệng tròn vo và những đôi mắt chờ đợi ,cô dạy cho tụi trẻ bài Đi học về .- Hát theo cô nè, Đi học về là đi học về. Con vào nhà con chào ba mẹ. Bamẹ khen...Phía cuối lớp có tiếng xì xào:- Tao không có ba mẹ thì chào ai?- ….!Cô chợt rùng mình, nghe mắt cay cay.Vị phở ngày xưaNgày bé, anh học trung cấp về nghĩ hè, đưa em lên thị trấn huyện chơi. Anhmua một tô phở mậu dịch ba hào hai, em ăn sao mà ngon thế. Hỏi anh saokhông ăn. Anh bảo không đói, thật ra anh không còn tiền.Anh không thi vào đại học mà học trung cấp để nhanh đi làm giúp em ănhọc.Sau đó em được đi du học. Em đã đi nhiều nơi, ăn nhiều món ăn đặc sản,nhưng không có món nào ngon bằng tô phở mậu dịch năm ấy.Nồi cá bống kho tiêuBa mươi tuổi đầu, lận đận chiến chinh, chưa kịp lấy vợ thì trời sập. Đi tù.Mẹ thăm nuôi 6 tháng một lần. Quà chỉ có nồi cá bống kho tiêu và nước mắtthương con. Được 3 năm thấy mẹ già đi, tóc bạc phơ. Thương mẹ, hắn bảomẹ đừng lên thăm nữa. Nhưng đến kỳ thăm lại đi ra đi vào, trông ngóng mẹ.Suốt hai năm không thấy mẹ lên thăm.Được tha, về nhà mới hay khi mẹ về gặp mưa bị cảm nặng trong lần thămnuôi sau cùng và đã qua đời hai năm rồi. Giỗ mẹ, hắn đi chợ mua cá bống vềkho tiêu. Giỗ xong bưng chén cơm và đĩa cá bống kho tiêu cúng mẹ xuốngăn, hình như có vị mặn của nước mắt.Mẹ và ConCon lên ba, chơi bên nhà dì, bị xe đạp ngã, trúng đầu chảy máu. Mẹ đangnấu cơm, hốt hoảng bế con chạy ngay đến bệnh viện. Hú vía. Vết thương chỉnhẹ bên ngoài thôi. Hoàn hồn, mẹ nhìn lại mình: chân không dép, quần ốngcao ống thấp, áo loang lổ vết máu. Chả giống ai! Mẹ cười.Con lớn, mẹ bỗng bị chứng nặng tai. Lần lữa mãi, mẹ mới nhờ con đưa đikhám bệnh. Bác sĩ bảo: Để quá lâu, hồi phục thính lực cũng khó. Nhìn mặtmẹ ngơ ngẩn. Con khóc.Ba và ConHọc lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như hai năm trước. Vìthế, tôi viế ...

Tài liệu được xem nhiều: