Tôi đến tìm anh vào cuối chiều, khi bầu trời đang vần vũ mây đen báo hiệu một trận giông lớn và sau hơn một chục cuộc điện thoại mà không được trả lời. Ngôi nhà làm việc năm tầng của cơ quan anh rất vắng vẻ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Đổi thay Đổi thayTôi đến tìm anh vào cuối chiều, khi bầu trời đang vần vũ mây đen báo hiệumột trận giông lớn và sau hơn một chục cuộc điện thoại mà không được trảlời. Ngôi nhà làm việc năm tầng của cơ quan anh rất vắng vẻ. Sự vắng vẻ ấycàng rõ rệt khi nó nằm sau một khoảng sân lớn có những cây xà cừ đứng lùlù đang đổ đầy lá mà chẳng có bóng người nào.Nói là đến tìm anh, thực ra tôi không dám đến gần chứ đừng nói là bước quacái cổng sắt màu xanh cũ kỹ, có ông bảo vệ già đầu hói kính trễ đến gầnchóp mũi. Qua hàng rào, nhìn vào nhà xe ở phía bên kia góc sân, thấy chỉcòn vài chiếc xe. Không có xe anh. Có rất nhiều câu hỏi đan xe trong đầutôi, chúng làm nóng lên từng mao mạch nhỏ nhất. Rút điện thoại ra gọi, cuốicùng đầu kia anh đã alô. Kết thúc cuộc điện thoại, những câu hỏi của tôi đãđược trả lời. Đơn giản chỉ là chiều nay anh phải về sớm đón con thayvợ. “Em về đi. Nhớ cơm nước cẩn thận nhé! Tối anh đưa Thảo My đi họcnhạc, trong lúc chờ con bé, anh sẽ qua nhà em!” đó là câu nói vội vã cuốicùng tôi nghe trước khi lỗ tai đầy những tiếng tút tút. Thở dài, thấy sao chánthế! ” Mình sẽ lang thang rồi ăn gì đó, không về nhà nữa, muộn mớivề!” Cảm giác mình thừa thãi khiến tôi quyết định như thế. Tôi quay xe. Gióbốc từng đám bụi lớn trên mặt đường tung lên không gian, quất vào mặtbỏng rát. Bắt đầu có những hạt mưa lớn rơi. “Kệ, mình vẫn sẽ đi!”, tôi tựnhủ lòng như thế.Chạy thật nhanh đến một quán quen gần nhất khi mưa đủ làm ướt vạt trướcáo và ướt những sợi tóc loà xoà hai bên má, tôi tự chọn cho mình một bữatối nhẹ nhàng với món mỳ Ý và một ly vang đỏ.Chuông điện thoai reo, phíađầu kia là tiếng Kiên: “ Thuỳ về nhà chưa, hay đang ở đâu đấy? Giông toquá, Kiên sợ Thuỳ chưa về đến nhà!” Tôi vẫn trả lời cậu bạn quý bằng cáigiọng nhăn nhở như mười năm về trước, lúc hai đứa ngồi học cùng mộtbàn:” Trời chừa chỗ đầu Thuỳ ra rồi, Kiên đừng lo!”. Tôi biết, sau câu chàolà một tiếng thở dài và vẻ mặt buồn bã của Kiên. Rất nhiều năm rồi, vẫn thế.Rồi buổi tối cũng qua đi, tôi chỉ có một dòng tin nhắn ngắn ngủi của anhrằng mưa lớn nên anh không đưa con đi học, không ghé qua chỗ tôi được.Không phải lần đầu tiên như thế, điều đó tôi rõ hơn ai hết. Tôi trở về cănphòng nhỏ của mình, trong lòng đầy ắp cảm giác buồn, trống trải và chút hơimen lâng lâng. Ngoài trời, giông đã ngưng từ lâu và mưa cũng đã tạnh. Úpmặt xuống gối, tôi cố ru mình vào giấc ngủ. Ngủ để rồi lại chờ ngày maithức giấc.Tôi gặp anh lần đầu tiên trong một cuộc hội thảo ở Đà Nẵng. Lúc đó, tôi mớihai mươi nhăm tuổi và là phiên dịch cho một công ty của Đức – là đơn vị tổchức ra buổi hội thảo nhằm quảng bá cho một dây chuyền sản xuất giấy theocông nghệ mới. Anh khi đó là cán bộ đại diện cho viện nghiên cứu giấytham dự hội thảo.Vì có một số điểm anh quan tâm và muốn trao đổi vớicông ty tôi nên trong suốt hai ngày hội thảo và nhiều ngày sau đó, khi đã trởvề Hà Nội, tôi có cơ hội làm việc cùng anh với vai trò là phiên dịch. Trái timhai mươi nhăm tuổi chưa một lần yêu của tôi đã thực sự ngã gục trứơc anh,người đàn ông ba mươi tư tuổi, chỉ sau bốn tháng cùng làm việc. Và bằng sựthông minh của mình, tôi cũng bắt đầu nhận ra sự vui tươi, sôi nổi nơi tôi đãthổi vào cuộc sống bình lặng của anh một làn gió mới.Tôi với anh bắt đầu có những cuộc gặp hoàn toàn không phải là vì côngviệc.Tôi biết anh đã có gia đình. Cuộc sống gia đình của anh êm đềm đếnnỗi như anh nói “ Gặp em, anh mới biết không phải êm đềm đã là hoànhảo!”. Khi đó, tôi đã im lặng, không đưa ra bất cứ một lời nhận xét nào vềnhững gì anh nói về vợ anh, về gia đình anh. Sau này, khi đã thực sự ngã vàovòng tay nhau, anh mới nói với tôi rằng chính sự im lặng đó của tôi đã kéotrái tim anh về phía tôi sau bao nhiêu dằn vặt, trăn trở.Những cuộc đi chơi xa ngắn ngày, những bữa cơm trong căn phòng nhỏ củatôi, những trưa gặp nhau vội vã ngày càng nhiều lên đồng nghĩa với việc tuổihai nhăm của tôi trôi qua ngày càng xa. Điều đó cũng có nghĩa là sự sôi nổi,trẻ trung trong tôi bớt dần đi. Và tôi bị giằng xé. Lòng tôi hờn dỗi lắm, mỗikhi anh quay về để chăm sóc gia đình. Nhưng tôi lại không dám hờn dỗi.Đơn giản chỉ vì tôi sợ như thế sẽ đẩy anh ra xa tôi. Vậy mà vẫn càng ngàycàng có nhiều hơn những chiều như buổi chiều hôm nay.Không phải tôi đang hối hận, dẫu vì anh, người đàn ông mà không thể nàotôi có được cho riêng mình, những người từng yêu, từng say đắm tôi cũng đãra đi không quay lại; và tuổi thanh xuân cũng đang dần dần từng năm bỏ tôiđi. Tôi nhận ra mình giống như một đôi giầy vải, rất êm ái, nhẹ chân khingười ta đã mỏi với giầy da nhưng lại vô cùng nhanh cũ. Khi cô đơn, tôiđủ tỉnh táo để nghĩ thế nhưng khi bên anh, tình yêu của tôi, sự ân cần củaanh khiến tôi không thể phân biệt hay chính xác là không mảy may nghĩ đếnchuyện giày da hay giày vải nữa.Chỉ còn lại anh, tôi và cảm giác đang đượcchăm sóc, che chở…Thực ra đôi khi tôi rất giận anh, tôi không hiểu vì sao anh có thể ...