Danh mục

Truyện ngắn Đom đóm

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 196.03 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nhiều khi tôi nghĩ tại sao mình gặp người này ở thời điểm này mà không phải ở thời điểm nào khác? Việc gặp một người ở một khoảnh khắc nào đó có ý nghĩa gì với ta? Lâu nay tôi tưởng rằng tôi có quyền quyết định việc gặp gỡ ai, tạm biệt ai…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Đom đóm Đom đómNhiều khi tôi nghĩ tại sao mình gặp người này ở thời điểm này mà không phải ởthời điểm nào khác? Việc gặp một người ở một khoảnh khắc nào đó có ý nghĩa gìvới ta? Lâu nay tôi tưởng rằng tôi có quyền quyết định việc gặp gỡ ai, tạm biệt ai…Nhưng sau tôi mới biết rằng chính thời gian mới là thứ quyết định tạo ra nhữngcuộc gặp gỡ hay chia ly. Thời gian là thứ luôn ở bên, gần ta nhất, vậy mà tôi khôngnghĩ đến nó. Lúc nào tôi cũng ngơ ngác như một đứa trẻ với những kỷ niệm đã trôiqua… Minh họa: Nguyễn ThanhTôi viết những dòng trên khi nhìn thấy một con đom đóm bay ngang sân nhà. Lâurồi tôi ít thấy đom đóm và cũng quên mất loại sinh vật dễ thương này. Có lẽ vì nóchỉ xuất hiện vào ban đêm, bay ngang qua, lập lòe cái bụng sáng rồi lặng lẽ bay đichứ không nán lại lâu. Mỗi lần nhìn thấy đom đóm tôi lại nhớ mảnh sân nhà tôingày cũ. Ngày đó bọn trẻ chúng tôi thường chơi đùa trên sân đêm. Ánh sáng duynhất hắt ra từ các ngôi nhà chỉ là ánh sáng đèn dầu vì thời đó chưa có điện.Mân ở sát nhà tôi. Ngày đó người ta không gọi tên chúng tôi như trong giấy khaisinh mà gọi “cu Tí”, “Bé”. Tôi là “Bé”, Mân là “cu Tí”. Mà hình như đứa trẻ nào,hễ là con trai đều bị gọi là Tí và con gái bị gọi là Bé hết.Mân khác lũ trẻ chúng tôi. Cả hai chị em Mân đều khác biệt so với chúng tôi. Họcao lớn, da sáng, mũi cao, tóc màu nâu rất lạ. Sau tôi mới biết hai chị em Mân là“con lai”. Mẹ đã bỏ đi lưu lạc phương nào. Người cha Mỹ thì ở một nơi rất xa, tậnphía bên kia địa cầu.Chị Mân mở một tiệm cắt tóc nho nhỏ sát nhà tôi. Thỉnh thoảng cũng có khách ravô. Tôi nhớ mãi những buổi chiều chị Hương đứng bên cửa sổ, chờ khách tới gộiđầu và tô son môi. Mặt trời đã xuống núi, chưa lặn hẳn, chỉ còn chút tia ối ối đỏ sótlại trên sân. Bầu trời xám, buồn.Thời đó nhiều đom đóm. Mà lạ, cứ mỗi lần chị Hương đứng tô son môi bên cửa sổthì đom đóm lại bay tới. Tôi và Mân hay ngồi trên sân nhìn ô cửa sổ chị đứng, nhìncác chú đom đóm bay trong bóng tối phát ra những đóm lập lòe. Tôi cũng nhìn câyson của chị. Lúc đó tôi ước gì mình có cây son ấy để... tô tranh. Tôi hay nằm trênthềm nhà vẽ tranh và thời ấy tôi không có nhiều màu để tô đầy các bức tranh vừavẽ. Lúc nhỏ tôi ước mơ lớn lên trở thành họa sĩ.Thứ bảy và chủ nhật, buổi chiều, ăn cơm xong chị Hương không đứng tô son môimà cầm theo một chiếc đèn dầu lớn. Tôi và Mân cũng tung tăng chạy theo chịHương và chị gái tôi. Trên con đường làng có khá nhiều người giống chị Hương,cầm đèn dầu, đi trên con đường làng vắng vẻ. Rồi tất cả họ bước vào một cănphòng. Những chiếc đèn dầu được đặt ngay ngắn trên bàn. Những cuốn vở đượcgiở ra. Trên chiếc bàn lớn của chị gái tôi cũng đặt một cây đèn dầu. Chị gái tôi làmcô giáo. Chị dạy bổ túc cho những người đang ngồi trong ánh sáng chập chờn dướikia. Chị gái tôi viết bảng và mọi người viết theo. Đa số lớp học là con gái. Khôngphải vì ngày đó con trai biết chữ nhiều hơn con gái mà mấy chàng trai sợ quê,không dám đi học. Họ đứng ngoài cửa lớp, xì xào, quan sát lớp học, cười đùa vàchờ các cô gái học xong để đi theo... tán.Lớp học không đủ ánh sáng nhưng vui làm sao. Đánh vần, làm toán, đọc thơ vàchấm điểm... Tất cả giống như một lớp học ban ngày. Chỉ khác là ban ngày tôi vàMân ngồi ở lớp đó thì buổi tối thứ bảy và chủ nhật chị Hương và những ngườikhác đến học. Trong ánh sáng chập chờn của những chiếc đèn dầu có lúc tôi cảmthấy chị gái tôi, chị Hương và những người khác sao giống... những bóng ma. Họlượn lờ trong căn phòng. Lúc ấy các chị mới tròn đôi mươi, tóc chị nào cũng đểdài. Họ đánh vần, cười khúc khích, đọc to những bài đọc vần theo tiếng thước gõnhịp. Và họ còn nhoài đầu ra cửa... chọc ghẹo lại một anh chàng chọc phá họ,không cho họ học. Lớp học nghiêm trang nhưng cũng vui nhộn làm sao.Trên bàn mỗi người là một chiếc đèn dầu. Ai cũng giữ gìn chiếc đèn dầu của mình.Khi lớp học tan, trên con đường làng lại là một hàng đèn dầu tỏa đi các ngõ giốngnhư những con đom đóm bay lạc.Không biết chị Hương học buổi tối thế nào chứ ban ngày Mân - em của chị - họcdở ẹc. Mân to con nhất lớp, hiền nhất lớp và có vẻ cũng... học dở nhất lớp luôn.Mân không bao giờ đánh lộn như mấy đứa con trai lóc chóc khác. Trong lớp Mânthường ngủ gục và bị cô đánh. Nhưng có việc gì cần tới sức mạnh như khiêng ghếbàn là Mân làm ngay.Một buổi tối chị Hương, tôi và Mân ngồi trên thềm nhìn ra sân nhà đầy bóng tối.Thời đó chưa có điện, bóng tối bao trùm khắp nơi. Trong các căn nhà chỉ có ánhđèn dầu hoặc nến.Lúc ấy những chú đom đóm lại bay trong bầu trời. Tôi có cảm giác rằng hình nhưnơi nào còn bóng tối thì nơi đó có nhiều đom đóm. Tôi chẳng có thông tin khoahọc nào để chứng minh điều này, tôi chỉ nói bằng cảm nhận của mình. Vì bóng tối,hay vì trong tuổi thơ mà tôi tin rằng đom đóm xuất hiện trong ngày đó nhiều hơnbây giờ? Có lẽ cả hai, tôi nghĩ vậy. Tôi còn mơ mộng tưởng tượng rằng những conđom ...

Tài liệu được xem nhiều: