Anh này.....- Cô gái ngập ngừng nói - Hình như.....em thấy.....dạo này anh có vẻ lạnh lùng với em.....- Sak....Lắm chuyện. - Chàng trai cắt lời cô gái mà vẫn không thèm quay ra nhìn cô.Mắt cô gái rưng rưng và rồi hai hàng lệ cháy xuống.......
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn ĐỪNG KHÓC NỮA NHÉ EM ĐỪNG KHÓC NỮA NHÉ EM !Anh này.....- Cô gái ngập ngừng nói - Hình như.....em thấy.....dạo này anh có vẻlạnh lùng với em.....- Sak....Lắm chuyện. - Chàng trai cắt lời cô gái mà vẫn không thèm quay ra nhìncô.Mắt cô gái rưng rưng và rồi hai hàng lệ cháy xuống.......- Hay.....anh.....anh......đ..ã......có người khác rồi?Lúc này, chàng trai đứng hẳn dậy, vẫn không quay lại....- Tôi nghĩ rồi. Tôi tự hỏi tại sao tôi lại thích cô cơ chứ? Cô chẳng có cái gì xứngvới tôi cả. Chắc là tôi muốn chơi trội với hội bạn nên mới chọn cô. Nhưng giờ tôikhông chịu nổi nữa rồi, cô là một con người chán ngắt, chả thú vị gì cả. Có nói vớicô cũng vô ích thôi. Đừng mơ mộng nữa. Thế nhé! Tôi về đây...Nói rồi chàng trai rảo bước về phía trước. Hết.....Hết cả rồi....Tất cả như sụp đổtrước mặt cô gái.....Rào!!! Một trận mưa ào ào trút xuống. Bước đi giữa cơn mưabuốt giá, xung quanh cô mọi người đang vội vã chạy đi tìm chỗ trú chân. Chỉ cómình cô gái lững thững bước đi. Mọi thứ xung quanh nhoà dần cùng nước mắt củacô gái......Sáng hôm sau, không ai thấy chàng trai và cô gái ở trường, cũng không biết haingười ở đâu.Chàng trai tên Quân-đội trưởng đội bóng rổ của trường. Bố là người Hàn, mẹ làngười việt Nam nhưng từ bé đã sang Hàn sinh sống, do đó mà hầu như họ hành củaQuân đều bên Hàn. Nhưng vì có dự án lớn thực hiện bên Việt Nam và mẹ cũngmuốn về thăm quê hương nên Quân được học ở ngôi trường này. Quân là mẫungười lý tưởng của các cô gái trong trường - đẹp trai, học giỏi, nhà giàu - nhưngQuân đã chọn Như Anh, một cô gái rất bình thường.--Như Anh--Sau chuyện hôm qua, tôi bị ốm nặng.....Không tin nhắn, không một cú điệnthoại.Nếu như trước chắc hẳn Quân đã gọi điện không thì cũng nhắn tin hỏithăm....Nhưng giờ đã khác rồi, Quân đã có người khác, Quân không còn thuộc về tôi nữa.Quân nói đúng, nếu đem tôi ra so sánh thì tôi chẳng có điểm nào xứng với Quâncả. Tôi đã luôn tin tưởng vào một tình yêu cổ tích, chuyện tình giữa chàng hoàngtử và cô bé Lọ Lem. Tôi đã mơ một giấc mơ đẹp, một giấc mơ nhiều người ao ướctrong một thời gian dài. Thế là quá đủ đối với tôi. Vậy tôi còn đòi hỏi gì nữa ở anhnữa. Tất cả bây giờ chỉ là quá khứ..Sẽ không có chuyện gì nếu hôm ấy, tôi không phát hiện ra Quân đang ôm một côgái khác ở sân sau, trước lúc đó, Quân còn tươi cười với tôi và bao tôi ngồi đợi đểanh mua đồ ăn về. Khi trở về cangteen, đầu óc tôi choáng váng, bao nhiêu câu hỏicứ quanh quẩn ở trong đầu. Quân về, vẫn nụ cười ấy, trên tay là một hộp đồ ăn,anh cười như không có chuyện gì xảy ra. Tôi hỏi lý do khiến anh đi mãi mới về thìanh đặt mạnh hộp cơm xuống rồi quát- Em ăn thì ăn, không ăn thì thôi, hỏi lắm thế! rồi anh đi.Bắt đầu từ lời nói ấy, tôi đã tự nhủ, anh không còn như lúc trước nữa..Nhưng vì saotôi vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng anh đã không còn yêu tôi.Cầm điện thoại trên tay, tôi phân vân không biết có nên nhắn cho anh không nhỉ?Đắn đo một hồi, cuối cùng tôi cũng viết tin. Vừa bấm máy, tôi vừa khóc......- Anh ak`, anh nói đúng. Em chẳng có gì xứng đánh với anh cả. Có em bên cạnhchỉ làm anh thêm mất mặt. Em quyết định rồi, chúng ta chia tay đi. Vậy là tốt chocả hai. Chúc anh luôn hạnh phúc và tìm được người xứng đáng với anh.--------------------------------------------4 ngày sau, tôi khỏi bệnh và đi học như bình thường. Vừa thấy tôi tới, con bạn ngồicùng bàn kéo xuống rồi nói:- Hôm qua, có con bé nào cứ đứng trước cửa lớp mình đợi mày ý.- Hả?- Con bé ấy nhỏ tuổi hơn mình tý nhưng xinh lắm, như búp bê ý.- Ai?- Kia kìa. - Con bạn hất đầu ra phía cửa.- Như Anh, có người gặp.Trên bàn đầuNhìn ra ngoài cửa lớp, tôi nhận ra ngay. Là cô bé đó, là cô bé mà Quân đã ôm vàotrưa hôm ấy. Công nhận, cô bé ấy xinh thật. Thảo nào Quân....Tôi bối rối, khôngbiết có nên ra không.Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, đằng nào cũng thế. Thà đối mặt với sự thậtcòn hơn là sống trong đau khổ.Nghĩ rồi, tôi đứng dậy và bước ra ngoài. Cô bé nhìn tôi và khẽ mỉm cười - nụ cườinày quen thuộc làm sao,khuân mặt có nét thoáng buồn.- Em tìm chị ak`? Có chuyện gì không? - Tôi hỏi.Cô bé vẫn nhìn tôi, và rồi.....hai hàng nước mắt lăn dài trên khuân mặt của cô bé.Cô bé vội quay mặt đi. Linh cảm có chuyện gì không hay, tôi giục:- Em nói đi, có chuyện gì thế.Cô bé lau nước mắt rồi quay ra nhìn tôi và....cười. Lại nụ cười ấy.- Em là Linh. Em đến đây muốn đưa chị cái này - Nói rồi cô bé rút ra từ chiếc cặpmột quyển sổ - Về nhà chị hẵng đọc, đừng đọc ở đây. Đọc xong chị sẽ hiểu tất cả.Cô bé đưa quyển sổ cho tôi xong thì chào rồi về luôn. Với cái bản tính tò mò củamình, tôi hé mở quyển sổ. Ngay trang đầu tiên, nét chữ thân thuộc Diary of Quânkute....... Vội gấp quyển sổ vào, tôi tự hỏi mình có nên đọc không khi mà tôi vàQuân vừa chia tay nhau. Nhưng cô bé ấy nói đọc xong thì tôi sẽ hiểu, sẽ biết tất cả.Vậy thì ...