Anh ơi ! Mắt em sắp không nhìn thấy gì nữa. - Sao vậy em ? - Em không biết. Bây giờ, em chỉ thấy được một thứ thôi. Lúc mới nghe cô nói, anh còn bình thản hỏi lại. Nhưng, sau câu trả lời này, mặt anh bỗng biến sắc, hối hả hẳn: - Sao vậy em ? Mắt em bị thế nào ? Có nguy hiểm không ? - Em… - Nói anh biết ! - Nếu… Nếu… em không nhìn thấy gì nữa thật thì… - Thì anh sẽ làm nhiệm vụ thay cho đôi mắt của...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn EM ĐÃ LÀ VỢ ANHEM ĐÃ LÀ VỢ ANHAnh ơi ! Mắt em sắp không nhìn thấy gì nữa.- Sao vậy em ?- Em không biết. Bây giờ, em chỉ thấy được một thứ thôi.Lúc mới nghe cô nói, anh còn bình thản hỏi lại. Nhưng, sau câu trả lời này, mặtanh bỗng biến sắc, hối hả hẳn:- Sao vậy em ? Mắt em bị thế nào ? Có nguy hiểm không ?- Em…- Nói anh biết !- Nếu… Nếu… em không nhìn thấy gì nữa thật thì…- Thì anh sẽ làm nhiệm vụ thay cho đôi mắt của em ! Không xa em. – Anh bấu chặtlấy bờ vai cô, để khẳng định. Ánh mắt anh chan chứa sự nghiêm túc.- Em… Bây giờ em chỉ nhìn thấy mỗi anh thôi. Làm thế nào bây giờ ?Nghe cô nói, gương mặt anh nghệt ra. Cô cũng căng tròn mắt. Hình như, cô vừanói một điều ngớ ngẩn. Rồi, anh chợt kéo cô vào lòng thật nhẹ, hôn lên vầng tránmà anh vẫn gọi là “bướng bỉnh” của cô.- Lần sau, đừng làm anh hoảng thế này nữa nhé ! Hư lắm. Có biết anh rất sợ em bịlàm sao không ?- Em biết.- Thế sao còn làm anh sợ ? – Anh buông cô ra, nhéo vào mũi cô vẻ trách cứ.- Bởi em biết khi anh sợ, anh sẽ ôm em. Em muốn được anh ôm để cảm nhận tráitim anh.- Mỗi lần như vậy, em sẽ làm anh tổn thọ đấy !Cô cười. Không hiểu sao cô lại cười nữa. Cô thấy hạnh phúc. Bởi dù thế, anhchẳng hề bực bội với cô.Cô và anh yêu nhau, cũng đã hơn 2 năm. Tình cảm của họ đẹp đẽ, ít có những sónggió xảy đến, nhưng nồng nàn mà bất cứ cặp đôi yêu nhau nào cũng mơ ước. Côkhông mấy khi phải rơi nước mắt vì yêu. Dù thế… Cô cứ cảm thấy một linh tính gìđó rằng hai người không thể bên nhau mãi mãi. Phải chăng, do cô chưa có niềm tinvào tình yêu của cô với anh ? Có điều, cô biết mình yêu anh lắm lắm ! Cô đọcnhững tin nhắn của anh đến mòn cả mắt, nghe lại những cuộc ghi âm điện thoạigiữa cô và anh đến nhẵn cả tai. Lúc nào anh cũng trong tâm trí cô. Bao kỷ niệmbên nhau đã chốt vít vào tinh thần người con gái 22 tuổi.Anh là con trai duy nhất trong gia đình. Dưới anh còn có cô em gái ít hơn anh 3tuổi. Bố anh đã mất do sức khỏe yếu vì thương tật sau chiến tranh. Còn lại mẹ tầntảo nuôi dưỡng, chăm bẵm hai anh em anh nên người, khiến anh càng thấm thía giátrị của chữ hiếu và chữ nhân. Vì thế, anh sống có đạo đức, cật lực học tập, rồi hếtmình phấn đấu trong công tác sau khi được nhận vào một cơ quan lớn của QuốcGia để làm việc. Người thanh niên như anh là niềm tự hào của gia đình. Bên nộibên ngoại, ai cũng yêu mến, tôn trọng. Nên cuộc sống của anh không phải gặpnhững khó khăn đáng kể. Điều kiện vật chất cũng không thiếu thốn. Chỉ có điềumẹ anh mắc bệnh đục thủy tinh thể, từng phải phẫu thuật một lần nhưng triệuchứng mắt mờ vẫn thường xảy đến. Nên, anh rất lo cho mẹ. Anh thường nói vớicô, mẹ là người mà suốt đời anh cần và yêu thương. Anh muốn sau này anh và côcó xây dựng cuộc sống riêng với nhau thì cũng sẽ ở chung với mẹ. Cô lúc nào cũngtrìu mến nhìn anh:- Em thích anh như thế ! Không có mẹ làm sao em có được anh của ngày hôm nay.Anh xúc động vì tình cảm hiếu lễ của người yêu, thường đặt lên môi cô nụ hôn đầytrân trọng.- Anh à !- Sao em ?- Em… đến khi nào em ra trường, xin được việc xong mình kết hôn luôn anh nhé !– Cô thẹn thùng nói với anh. Gương mặt đỏ hồng lên, bàn tay cô bối rối và đôi mắttránh nhìn vào anh.- Em từng nói với anh không muốn mất tự do sớm mà.- Đó là trước khi em hiểu anh lo cho mẹ như thế nào. Bây giờ hiểu được rồi… Emmuốn cùng anh chăm sóc mẹ.- Em có đành lòng để bố mẹ Vợ của anh phải xa con gái sớm không ?Cô chợt sững lại…- Xem em kìa ! Mới chỉ nghĩ một mà chưa nghĩ hai. Ngốc quá ! – Anh mắng yêucô.Cô chủ động ôm lấy anh từ phía nghiêng ( đang ngồi bên cạnh ):- Em tin anh cũng sẽ hiểu bố mẹ là cuộc sống của em. Anh sẽ như em đối xử tốtvới bố mẹ của em nhé ! Dù em có về nhà anh đi chăng nữa… Anh cũng… – Chợtcô như lạc giọng đi.Anh cảm nhận có nỗi niềm riêng của cô như sắp rơi xuống. Tim anh bỗng nhóiđau. Thương khôn xiết người con gái trẻ trung và lương thiện. Anh biết cô đangnghĩ đến ngày không còn được ở bên bố mẹ ruột…- Anh hiểu mà. Người yêu ngốc của anh ! – Anh lặng đi, giữ cánh tay cô đangquàng qua người.Cô áp chặt lấy người yêu:- Em yêu anh ! Em yêu cả mẹ của anh !!!Khoảnh khắc ấy của họ như thể bức tranh tình yêu hiền hòa, lung linh làm rungđộng lòng người.Anh chính thức đưa cô về nhà, ra mắt mẹ và người thân. Ai cũng nhìn cô bằng ánhmắt đầy thiện mến. Ngay cả em gái của anh hơn cô một tuổi, cũng hết lòng ủng hộchị dâu tương lai. Mẹ anh thì khỏi nói là cưng cô như thế nào. Họ hòa hợp đến mứcem gái anh phải thốt lên: “Không biết rút cuộc ai mới là con gái của mẹ ?” Nhìncảnh người yêu với mẹ quấn quýt bên nhau, cô nhổ tóc sâu cho mẹ, chăm sóc mắtcho mẹ, cùng mẹ vào bếp nhặt rau cỏ nội trợ… Anh cảm thấy trái tim xôn xao mơvề ngày cô chính thức trở thành “bạn đời”. Anh không muốn mất người con gáiđặc biệt như cô dù chỉ là khoảnh khắc thoáng qua trong suy nghĩ. Thi thoảng côđang làm gì đó, lại ngước nhìn anh một cái mà cười làm anh càng yêu cô say đắmhơn.Họ hay cùng nhau nghe nhạc. ...